Thần Nữ

Chương 1

Chương 1
Lúc ta từ chiến trường thượng cổ bò về, phát tín hiệu trở lại sư môn, cả môn phái đều kéo đến.
Khi họ thấy tiểu sư muội từng được chưởng môn nâng niu trong lòng bàn tay nay toàn thân đầy thương tích, y phục rách nát, chẳng khác nào một con chó hoang thất thểu...
Ánh mắt họ, kẻ châm chọc, người thương hại.
Sau một vòng dưới địa ngục, trái tim ta đã chẳng còn dư lại chút cảm xúc nào.
Các sư tỷ đỡ ta về sư môn.
Trở lại tiểu viện quen thuộc, một nam một nữ đang ngồi sẵn trong sân chờ ta.
Hai năm không gặp, giây phút trông thấy, trái tim vốn không còn xao động lại âm ỉ nhói đau, đôi mắt cũng muốn ướt.
Ta ngẩng đầu nén lệ, hành lễ với hai người:
“Sư huynh, sư tỷ.”
Cảnh Quân Lẫm nhấp một ngụm trà, chẳng buồn ngẩng mặt, chỉ nhàn nhạt nói:
“Về rồi à?”
Ngược lại, Lâm Vãn Đường lại vô cùng thân thiết, chạy đến bên ta, đôi mắt rưng rưng:
“Sư muội, khổ cho muội rồi.”
Ta không đáp. Sự giả dối và toan tính của nàng, ta đã nếm đủ.
Hiện tại, điều ta muốn chỉ là sớm được trở về phòng.
Ta lùi lại, cúi đầu xuống, rồi chợt nhận ra hai bàn chân trần dính đầy máu bẩn của mình.
Làn da lộ ra chẳng còn chút da thịt lành lặn.
Thấy ta im lặng, Lâm Vãn Đường hơi ngượng ngập đứng yên tại chỗ.
Cảnh Quân Lẫm nhíu mày, cuối cùng cũng không buông lời trách cứ, chỉ lạnh giọng cảnh báo:
“Đã về thì đừng hồ đồ nữa. Bằng không, sư phụ cũng không bảo vệ được muội đâu.”
Sư phụ mà hắn nhắc tới là người thương ta nhất trong sư môn.
Lúc ngao du tiên giới, ông đã nhặt ta – đứa trẻ không nơi nương tựa – mang về dạy dỗ từng ngày.
Ông từng nói ta là đệ tử có thiên phú cao nhất môn phái, chỉ cần chịu tu luyện thì vượt qua Cảnh Quân Lẫm chỉ là chuyện sớm muộn, thậm chí còn có thể trở thành chưởng môn đời kế tiếp.
Nhưng ta si mê hồng trần, sư phụ cũng đành bất lực.
Chính ta tự dấn thân vào con đường vạn kiếp bất phục này.
Không khí cứng đờ, ta cũng không còn lên tiếng đối đầu với Cảnh Quân Lẫm như xưa.
Hắn có vẻ bất ngờ, sau đó như đã hiểu rõ, nói:
“Quả nhiên Vãn Đường nói đúng, để muội lại nơi chiến trường thượng cổ chịu chút khổ, quả thật đã ngoan hơn rồi.”
Hắn bước đến trước mặt ta, đưa tay lên.
Ta theo phản xạ nhắm mắt lại, triệu hồi kiếm bên người để phòng vệ.
Không khí như đông đặc.
Cơn đau mà ta tưởng chừng sẽ giáng xuống như bao lần trước lại không đến.
Chỉ còn tiếng thở dốc của ta vang vọng trong viện.
Lúc này, ta mới bừng tỉnh — ta đã thoát ra rồi.
Ta đã thoát khỏi chiến trường thượng cổ.
Nơi đây không còn yêu vật lấy việc tra tấn sinh linh làm thú vui.
Không còn ác quỷ hung thần thèm máu.
Mở mắt, sắc mặt Cảnh Quân Lẫm âm trầm đáng sợ.
“Sư huynh, xin lỗi... Ta tưởng là…”
Là tưởng hắn sẽ đánh ta.
Giống như lũ yêu ma nơi chiến trường kia.
Giống như những kẻ chỉ biết dày vò những kẻ lạc lối hoặc bị lưu đày.
Thấy nét mặt hắn lạnh như băng, lời giải thích nghẹn nơi cổ họng.
Đối diện người đàn ông từng đích thân đẩy ta vào vực thẳm ấy, ta còn cần gì để biện bạch nữa?
Cảnh Quân Lẫm — kẻ mà dù ngươi có bò dưới chân van xin cũng sẽ chẳng động lòng chút nào.
Một người lạnh nhạt đến vô tình.
Một người... chưa từng thương tiếc ta lấy một lần.
Ta còn có thể ôm lấy hy vọng gì đây?
Trái tim ta như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đớn không sao thở nổi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất