Chương 2
Chiến trường thượng cổ — tên nào cảnh đó.
Nơi ấy từng là chiến địa của trận đại chiến giữa thần và ma. Vì sinh linh chết quá nhiều, oán khí ngút trời, yêu ma hoành hành khắp nơi.
Năm đó ta cùng Cảnh Quân Lẫm và Lâm Vãn Đường hạ sơn làm nhiệm vụ, vô tình bước chân vào vùng đất ấy.
Rõ ràng có thể cứu, vậy mà chỉ vì một câu "học lấy quy củ" của Lâm Vãn Đường, ta bị lưu lại trong địa ngục trần gian kia, chịu hết mọi hành hạ.
Dù có tu vi hộ thân, đối mặt với lũ yêu vật vô số suốt năm này qua tháng khác, cuối cùng ta vẫn chỉ là món đồ chơi trong tay chúng.
Chúng không giết ta ngay, mà thích từng lần từng lần buông tha để gieo hy vọng, rồi lại ẩn mình vồ tới bắt về.
Chúng lấy làm thích thú khi thấy ta ngày ngày sống trong nơm nớp và tuyệt vọng.
Mỗi lần đưa ta đến bờ vực cái chết, chúng lại kéo ta trở lại.
Xương cốt trên người bị đánh gãy rồi lại bị ghép nối, chỉ vì thân thể ta có tu vi, đủ để chịu đựng sự giày vò lâu dài.
Tín hiệu cầu cứu gửi về sư môn, không một hồi âm.
Chúng dẫm đầu ta xuống, cười nhạo:
"Có thời gian mơ mộng đàn ông, sao không nghĩ cách tự bò ra ngoài?"
Có lẽ đến lúc chúng chán chơi, mới tha cho ta.
Ta cắn chặt răng không dám phát ra tiếng, nước mắt rơi từng giọt nặng nề xuống mặt đất.
Hai năm bị sỉ nhục, dày vò, đến hôm nay, cuối cùng đã xóa sạch tơ tình ta từng dành cho Cảnh Quân Lẫm.
Lời dặn dò năm xưa của sư phụ, quả thật không sai.
Hắn là đại đệ tử, là kẻ tu vô tình đạo tốt nhất.
Tu vô tình đạo, sao mà vướng bụi trần?
“Thôi đi thôi đi, hai năm không gặp, sư muội hẳn là chưa quen.” Lâm Vãn Đường dịu giọng xoa dịu bầu không khí.
Cảnh Quân Lẫm chẳng nói thêm gì, chỉ phất tay ra hiệu:
“Mau đi tắm rửa sạch sẽ. Dẫu sao cũng là đệ tử bổn phái, dáng vẻ này coi sao được.”
Bước chân ta thoáng khựng lại.
Tự cười khổ một tiếng — bộ dạng này chẳng phải cũng là do hắn ban cho?
Một câu ấy thốt ra, bỗng chốc như biến tất cả lỗi lầm thành do ta.
Tắm rửa xong, ta định đi bái kiến sư phụ.
Nhận lại chỉ là tin sư phụ xuất hành vẫn chưa hồi môn.
Ta ôm kiếm, ngồi dưới gốc hải đường nơi từng cùng người chuyện trò lúc nhỏ.
Tiểu viện chẳng thay đổi gì, vẫn như xưa.
Không ngờ sư phụ đã đi suốt ba năm rồi chưa về.
Ta khe khẽ nức nở:
“Sư phụ, người không ở đây, họ ai cũng bắt nạt con...”
Ba năm, Cảnh Quân Lẫm thay mặt nắm quyền chưởng môn, mọi quyết định trong môn phái đều do hắn định đoạt.
Khi ấy, thừa dịp sư phụ không có mặt, chỉ dựa vào đôi lời từ Lâm Vãn Đường, hắn đã quyết định số mệnh của ta.
Đẩy ta vào chiến trường thượng cổ.
Những tín hiệu cầu cứu đó, sao sư môn lại không nhận được?
Ta hiểu rõ, tất cả đều do Cảnh Quân Lẫm dặn dò sẵn cả rồi.
Chỉ là một thủ đoạn trừng phạt ta mà thôi.
“Vì sao lại khóc?” – một giọng nói bất chợt vang lên, làm ta giật mình.
Ngẩng đầu, khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
Cảnh Quân Lẫm tiến gần lại, ta vội vàng lùi về sau hai bước.
Không cẩn thận va vào thân cây to phía sau, cơn đau nhói chạy khắp thân thể.
Vết thương cũ chưa lành, cú đụng này khiến toàn thân rát buốt.
Cảnh Quân Lẫm nhíu mày, đưa tay định đỡ vai ta.
Ta hoảng hốt tránh né, thân thể khẽ run lên.
Giờ đây, đối với hắn ta chỉ còn nỗi sợ — sợ chỉ một hành động sai lầm sẽ khiến ta lại bị ném về nơi địa ngục kia.
Ta nghĩ, chỉ cần không tranh, không giành, làm một kẻ vô hình, hắn và Lâm Vãn Đường sớm muộn cũng sẽ buông tha ta.
“Ý Hoàn, rốt cuộc muội sao vậy?” – Cảnh Quân Lẫm nhíu mày khó hiểu.
“Sư huynh, xin lỗi, năm xưa là muội không hiểu chuyện...”
“Huynh yên tâm, từ nay về sau muội sẽ tránh xa huynh và sư tỷ, tuyệt đối không làm gì khiến mọi người hiểu lầm nữa.”
Ta lí nhí giải thích, vừa ngẩng lên đã thấy gương mặt hắn thoáng sầm lại.
“Không cần.”
“Cái gì cơ?” – ta nghe không rõ.
Thấy hắn bắt đầu lộ vẻ mất kiên nhẫn, tim ta thắt lại.
Hắn từng như vậy... cũng chính gương mặt ấy khi đưa ta vào địa ngục năm xưa.
Ta còn chưa thể đi — vì ta còn việc chưa hoàn thành.
“Bịch!” — ta quỳ sụp xuống đất:
“Sư huynh, xin người đừng đưa muội trở lại nơi đó...”
“Muội thề sẽ tránh xa huynh và sư tỷ, đừng đuổi muội, được không?”
Dường như nhận ra điều gì đó, Cảnh Quân Lẫm vội đỡ ta dậy, trên mặt cũng dịu đi đôi chút:
“Ý Hoàn, ta chưa từng nói sẽ đưa muội quay lại chiến trường thượng cổ.”
“Đừng sợ.”
Ngón tay hắn khẽ chạm lên má ta, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, định nói thêm...
Thì Lâm Vãn Đường xuất hiện trước sân:
“A Lẫm, thì ra huynh ở đây. Muội tìm huynh mãi.”
“Chuyện gì?” – hắn lập tức buông tay, bước đến chỗ nàng.
“Lúc luyện công có vài chỗ không hiểu, muốn thỉnh giáo huynh đôi điều.”
Lâm Vãn Đường mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói lại mang theo chút làm nũng e thẹn.
Ta vô thức liếc nhìn nàng, bắt gặp ánh mắt giao nhau.
Sư tỷ ôn nhu luôn được mọi người yêu thích, còn ta – tiểu sư muội nóng nảy rắc rối – chẳng thể sánh bằng.
Trong mắt nàng là niềm kiêu hãnh của kẻ chiến thắng. Còn Cảnh Quân Lẫm, quay lưng rời đi cùng nàng.
Ta mỉm cười nhạt:
Sư tỷ, ta sẽ không tranh giành với tỷ nữa.
Chúc tỷ - như ý toại nguyện.