Chương 4
Trở lại nơi quen thuộc, ta vẫn có chút không quen.
Đám yêu ma từng đùa giỡn ta trước kia, vừa ngửi thấy khí tức liền lập tức hiện thân trước mặt.
“Ồ ~ chẳng phải là món đồ chơi ráng sống lết ra ngoài lần trước sao? Sao lại quay về rồi?”
“Lần này ngươi sẽ không may mắn nữa đâu ——”
…
Chúng nhào lên.
Ta nhếch môi cười lạnh, giọng nói đầy âm u:
“Lâu quá không gặp...”
…
Cùng lúc đó, trời đất đột biến, cuồng phong nổi dậy.
Một đạo lôi đình xé rách bầu trời, xé toạc từng mảng mây, mở ra một khe lớn giữa trời, từ đó vô số yêu ma tuôn ra như thác lũ.
Môn phái cùng các thôn trang lân cận đều bị tập kích, nhóm người Lâm Vãn Đường cũng không thoát.
Vừa vận khí giết ma vật, vừa hoảng loạn suy nghĩ nguyên nhân.
Có người nghiến răng nói:
“Nhất định là do Bạch Ý Hoàn dẫn tới, nếu không sao chúng ta vừa tiễn nàng đi, liền xảy ra dị biến?”
“Sớm biết vậy lúc đó nên một kiếm giết nàng cho xong.”
…
Mọi người liều mạng chống cự, đi đến đâu, làng mạc tan hoang đổ máu đến đó.
Khi quay về sư môn, Cảnh Quân Lẫm nhìn quanh, khắp nơi là cảnh tan thương, đồng môn ngã xuống từng người.
Hắn vội vàng triệu tập người trong môn lập trận phòng ngự, đồng thời tìm cách phong ấn khe nứt trên trời.
Mặt trời dần lặn, ma thú có vẻ cảm ứng được điều gì mà lùi dần.
Mọi người cho rằng là do sự phản kháng của bản thân có hiệu quả, chỉ riêng Cảnh Quân Lẫm nhận thấy điều bất thường:
“Khe nứt trên trời chưa khép lại, vì sao yêu ma rút lui? Chúng đang âm thầm tích lực để một lần tiêu diệt tất cả.”
Một lời nói ra, bầu không khí rơi vào tuyệt vọng.
Mọi người nhìn quanh, đồng đội đã ngã xuống quá nửa, tinh thần dao động.
“Chúng ta không còn bao nhiêu người, không thể chịu nổi đợt tấn công tiếp theo...”
“Phải làm sao đây? Chúng ta sắp chết rồi phải không?”
“Ta không muốn chết--!!”
Cả đám ôm nhau khóc rống.
Không biết ai lên tiếng trước:
“Tất cả là do yêu nữ Bạch Ý Hoàn gây ra, chúng ta nên đi giết nàng mới đúng!”
Lập tức, giận dữ trào dâng, như tìm được nơi trút hận, ai nấy đều rút kiếm đòi thảo phạt ta.
Lâm Vãn Đường nãy giờ yên lặng bỗng bước ra, giọng đầy mâu thuẫn:
“Mọi người có nhầm lẫn chăng? Tiểu sư muội xưa nay đơn thuần, sao có thể tàn nhẫn như vậy?”
“Vậy ma khí trên người nàng giải thích thế nào?”
“Đúng vậy, đúng vậy, từ khi ma khí xuất hiện thì ma thú cũng kéo tới!”
Lâm Vãn Đường khẽ xoắn vạt áo, mắt hoe đỏ:
“Tất cả là lỗi của ta, nếu không phải ta tranh Long Lân Thảo với muội ấy, cũng sẽ không khiến muội ấy oán hận đến mức này…”
Chỉ một câu, tội danh đã đổ hết lên đầu ta.
Mỹ nhân rơi lệ, khiến người ta thương xót.
Mọi người lại vây quanh an ủi nàng:
“Sư tỷ, không phải lỗi của tỷ.”
“Sư tỷ ban đầu nên xuống tay sớm, đâu cần nương tay để lại hậu họa.”
“Tỷ nhân từ, còn Bạch Ý Hoàn câu kết ma tộc, giết không đáng tiếc!”
…
“Việc cấp bách là tiêu diệt ma vật trước đã. Về phần Bạch Ý Hoàn, nàng đang ở chiến trường thượng cổ, tạm thời không xử lý được.”
Cảnh Quân Lẫm lạnh nhạt lên tiếng.
Lâm Vãn Đường gật đầu tán đồng:
“Chiến trường thượng cổ hung hiểm vô cùng, Ý Hoàn có lẽ đã chết trong đó rồi.”
“Nếu quả thật nàng là kẻ chủ mưu, chắc chắn sẽ xuất hiện lúc đại chiến.”
“Đến lúc đó, chúng ta diệt trừ cũng không muộn.”
Mọi người gật đầu.
Cảnh Quân Lẫm nhìn về chân trời, lẩm bẩm:
“Sư phụ, môn phái gặp nạn, người rốt cuộc đang ở nơi đâu...”
“Hy vọng Ý Hoàn không phải là kẻ chủ mưu. Nếu là thật... đồ nhi nhất định không tha mạng nàng.”
Trong khi Cảnh Quân Lẫm và đám người còn đang cổ vũ lẫn nhau, thì kẻ được gọi là “chủ mưu phía sau” đang một mình đại chiến nơi chiến trường thượng cổ.
“Mẹ kiếp! Mới có một tháng không gặp, sao món đồ chơi này mạnh như vậy rồi?”
Đại yêu kinh ngạc thực lực của ta, vừa kinh hô vừa chỉ huy đám yêu ma lao tới.
Ta đưa tay lau máu nơi khóe miệng, cảm ứng trong lòng dâng lên, khẽ nhìn về phía sư môn, thì thào:
“Sắp rồi, thời cơ sắp tới rồi…”
Lúc ấy, trời đổ sấm sét, một tia chớp vàng kim xé rách tầng mây, nhưng lần này không đánh xuống nơi xưa cũ.
Mà là — trực tiếp đánh thẳng vào chiến trường thượng cổ, xé đất tạo thành một hố sâu.
“Tới rồi..."
Ta vận lực lao thẳng về phía hố.
Khi đám đại yêu đang vây quanh quan sát, một luồng ánh sáng vàng bừng lên — một thanh kiếm dài hiện thân.
“Thần khí...! Là thần khí xuất thế!”
Đám yêu ma lập tức hỗn loạn lao lên.
Lại một đạo lôi điện giáng xuống, khói bụi mù mịt.
Khi khói tan, thanh thần kiếm đã nằm trong tay ta.
Một dòng ấm áp cuộn chảy khắp tứ chi bách hài, thương tích mới cũ đều lành hẳn.
Ngay sau đó, vài đạo sét đánh thẳng xuống người ta, khiến ta tạm thời không chịu nổi mà quỳ rạp dưới đất.
Khi mở mắt, trán ta đã xuất hiện một ấn ký liên hoa đỏ rực.
Thần khí hiện, Thần Nữ tái sinh.
Ta nhếch môi cười với đám yêu:
“Tới lượt các ngươi chạy rồi đấy.”
“Kiếp nạn đã qua, giờ là lúc chúng ta tính lại cả nợ cũ lẫn nợ mới.”
Ta vốn là Thần Nữ cửu thiên, trăm năm trước vì tâm loạn tình mê mà tu hành đình trệ.
Thần tiên vốn không nên có quá nhiều cảm xúc.
Vì vậy, ta đã tự thiết lập kiếp nạn cho bản thân.
Nếu vượt qua, tâm cảnh sẽ đột phá. Nếu không, tan vào thiên địa, hóa lành cho thế gian.
Mười mấy năm dưới trần, ta từng mê đắm ái tình, nhưng sau cùng tỉnh ngộ nơi chiến trường thượng cổ.
Giờ xử lý xong nơi đây, ta sẽ quay trở về sư môn.