Chương 3
Từ đó trở đi, Cảnh Quân Lẫm không tìm ta thêm lần nào nữa.
Qua nửa tháng yên ổn, thương thế của ta cũng dần bình phục.
Một ngày đang luyện kiếm trong sân, Cảnh Quân Lẫm đẩy cửa bước vào.
Ta lập tức đứng thẳng người:
“Sư huynh có việc gì sao?”
Hắn nhíu mày nhìn ta:
“Vài ngày nữa có tỷ thí môn phái, muội định tham gia sao?”
Ta gật đầu. Một chuyến vào chiến trường thượng cổ khiến thân thể ta lưu lại không ít thương tổn lớn nhỏ.
Hiện nay dù được linh dược của môn phái điều dưỡng, nhưng muốn trị tận gốc vẫn cần một vị thuốc — Long Lân Thảo.
Loại thuốc này hiếm vô cùng, mà phần thưởng cho người đứng đầu kỳ tỷ thí lần này, chính là nó.
“Thân thể muội vẫn chưa hoàn toàn bình phục, tốt nhất đừng nên tham gia.”
Cảnh Quân Lẫm đứng chắp tay, giọng nói cứng rắn.
Ta hơi nghi hoặc. Từ khi nào Cảnh Quân Lẫm lại quan tâm ta đến vậy?
Thấy ta không lên tiếng, hắn lại nói tiếp:
“Lúc cùng ta đi làm nhiệm vụ, Vãn Đường vì đỡ một chiêu cho ta mà để lại căn bệnh.”
“Cho nên, sư tỷ cần Long Lân Thảo đúng không?”
Cảnh Quân Lẫm gật đầu:
“Dù thế nào đi nữa, Long Lân Thảo cũng phải là của nàng ấy.”
“Sư huynh, lời này là ý gì?”
Chẳng lẽ định bất chấp quy tắc, ngang nhiên chiếm đoạt phần thưởng?
Hắn mím môi:
“Ta không muốn muội bị thương.”
Không muốn ta bị thương... hay là sợ ta cản đường nàng ta?
“Sư huynh, huynh có từng nghĩ... ta cũng cần Long Lân Thảo không?”
Cảnh Quân Lẫm nhíu mày:
“Ý Hoàn, muội đừng làm loạn. Khi muội trở về từ chiến trường thượng cổ, thương thế cũng chẳng nặng đến mức cần Long Lân Thảo.”
“Chẳng phải mới yên ổn được vài ngày thôi sao? Muội lại muốn tranh giành với Vãn Đường rồi?”
Phải rồi, vì Lâm Vãn Đường, hắn quả thật dụng tâm lắm.
Đối với ta, Cảnh Quân Lẫm chỉ có lạnh nhạt và nghi ngờ.
Trong mắt hắn, ta làm gì cũng sai, lời nói ra đều là dối trá.
Ta siết chặt tay, hít một hơi sâu:
“Sư huynh, với thực lực hiện tại của muội, e là chưa thể giành phần thắng trước sư tỷ đâu.”
“Huynh không cần phải sợ.”
Giờ ta chỉ có thể ẩn nhẫn, giữ gìn thực lực, tạm thời dỗ dành hắn để giữ quyền tham gia tỷ thí.
Cảnh Quân Lẫm nhìn ta thật sâu:
“Có thể sống sót bước ra khỏi chiến trường thượng cổ... Ý Hoàn...”
Hắn không nói nốt câu, nhưng ta hiểu.
Ý hắn là: nếu ta có thể sống sót nơi địa ngục ấy, thì thực lực nhất định không thể xem thường.
Ta khẽ cười chua chát.
Ngươi biết rõ ta có thể chết nơi ấy, nhưng vẫn nhẫn tâm không cứu.
Giờ thấy ta còn sống trở về, lại sợ thực lực ta uy hiếp người trong lòng ngươi, không giúp nàng ta đoạt Long Lân Thảo.
“Ý Hoàn, ta biết muội từng có tình cảm với ta.”
“Nếu muội chịu từ bỏ, ta nguyện chọn ngày thành thân cùng muội, được không?”
Cảnh Quân Lẫm ôn hòa nhìn ta nói.
“Không cần.”
Ta nhắm mắt, vung tay đấm thẳng vào ngực mình, phun ra một ngụm máu tươi.
Nửa quỳ xuống đất, ta đẩy tay hắn ra:
“Sư huynh, ta đã phế bỏ một nửa tu vi.”
“Giờ, ta có thể tham gia tỷ thí rồi chứ?”
Cảnh Quân Lẫm lộ vẻ giận dữ:
“Muội cần gì phải khổ thế này?”
Nói xong thì hất tay áo bỏ đi.
Ta siết chặt thanh kiếm trong tay, nhìn bóng hắn khuất dần.
Ngày tỷ thí đến rất nhanh.
Lâm Vãn Đường không ngoài dự đoán, vượt qua mọi người, xếp thứ nhất.
Đúng như lời Cảnh Quân Lẫm, Long Lân Thảo nhất định thuộc về nàng.
Cho đến khi ta bước lên võ đài, Lâm Vãn Đường dịu dàng hỏi han:
“Sư muội còn chưa khỏi hẳn, sao lại đến tham gia?”
Ta rút kiếm, thản nhiên đáp:
“Không sao.”
Nàng thoáng do dự:
“Xem ra sư muội cũng cần Long Lân Thảo.”
“Nếu vậy, ta sẽ không đấu nữa, nhường phần thưởng cho muội.”
Nói xong nàng liền buông vũ khí xuống.
Một hành động rất “hiểu chuyện”, nhưng dưới đài lập tức rộ lên phản đối.
“Sư tỷ rõ ràng mạnh hơn, vì sao lại nhường cho Bạch Ý Hoàn?”
“Bạch Ý Hoàn cần gì Long Lân Thảo? Ta thấy là đố kỵ thì có!”
“Sư tỷ mới là người xứng đáng, cô ta lên đây giành cái gì chứ?”
...
Khán đài đầy tiếng oán thán, phần lớn đều bênh vực Lâm Vãn Đường.
“Sư muội, muội xem...”
Lâm Vãn Đường ngập ngừng, bộ dạng khó xử.
Ta nhìn thấy Cảnh Quân Lẫm chuẩn bị bước lên đài, liền nhặt kiếm của nàng trao lại.
“Không sao, sư tỷ cứ toàn lực giao đấu với ta là được.”
Lâm Vãn Đường như đã quyết, nhìn Long Lân Thảo rồi gật đầu với ta:
“Vậy thì sư tỷ sẽ không nương tay nữa.”
Trận đấu bắt đầu.
Hai bên giằng co, thế trận bất phân thắng bại.
Vài hiệp trôi qua, Lâm Vãn Đường ngạc nhiên không hiểu sao ta lại tiến bộ nhanh đến vậy, lại còn sau khi tự phế nửa tu vi.
Ta không đổi sắc. Dù bị thương trong chiến trường thượng cổ, nhưng từng ngày sống sót nơi đó cũng giúp ta trưởng thành từng chút một.
Lâm Vãn Đường bắt đầu đổ mồ hôi, cánh tay run nhẹ, như không thể trụ thêm được nữa.
Một chiêu cuối, nàng bỗng nhiên bộc phát sức mạnh vượt trội, đánh bay ta xuống đất.
Miệng ta tràn ngập vị máu, khắp người đau đớn.
Ta nheo mắt — chiêu này... có gì đó không đúng.
Chưa kịp phản ứng, Lâm Vãn Đường đã chỉ vào ta kinh hô:
“Ma khí... Ma khí!!!”
Ta ngoái đầu, thấy vết thương trên người tỏa ra tia khí đen mờ nhạt.
Tu chân giả tối kỵ nhất là cấu kết với Ma tộc.
Ta phạm vào đại kỵ.
Chưa kịp lên tiếng, Lâm Vãn Đường đã ra lệnh trói ta lại, áp xuống ngục.
Cảnh Quân Lẫm đứng trước mặt ta, sắc mặt đầy phức tạp:
“Ý Hoàn, ta vốn tưởng muội đã biết hối lỗi.”
“Không ngờ muội không chỉ không thay đổi, còn dám cấu kết Ma tộc.”
“Ta thật sự quá thất vọng về muội.”
Ta không đáp, chỉ nhếch mép cười lạnh.
“Nể tình xưa, ta để muội sống.”
“Nhưng muội ngoan cố như thế, thì trở về chiến trường thượng cổ mà sống chết theo số phận đi.”
Trước lúc bị đẩy về nơi ấy, ta quay đầu nhìn Lâm Vãn Đường đang cười đầy đắc ý.
Ta nghiêng đầu cười khẽ, nhép môi:
“Đợi ta quay lại.”