Chương 6
Trận chiến lần này khiến môn phái tổn thất nặng nề.
Những thôn làng xung quanh cũng vô cớ bị cuốn vào chiến hỏa, không ít bá tánh mất mạng dưới nanh vuốt yêu ma.
Suốt mấy ngày sau đó, ta đều bận rộn xử lý hậu sự.
Ban đầu, các đệ tử trong môn phái tỏ vẻ không phục, cho rằng ta chỉ có mỗi lệnh bài chưởng môn chứ không có tư cách thật sự.
Nhưng dần dà, bọn họ bị phong thái quyết đoán và thực lực áp đảo của ta khuất phục, từng người một bắt đầu nghe theo mệnh lệnh.
Cảnh Quân Lẫm nhiều lần đến tìm ta đều không gặp được.
Đối với hắn, ta chẳng còn muốn dây dưa thêm.
Lẽ ra nên trục xuất khỏi sư môn, nhưng xét hắn thiên tư thông tuệ, tư chất thượng thừa, nhiều nhiệm vụ sau này vẫn cần đến.
Vì vậy ta lấy cớ chờ "lấy công chuộc tội" để giữ lại, đợi bao giờ sư phụ trở về mới định đoạt.
Sáng sớm hôm sau, ta cùng các đệ tử xuống núi cứu chữa dân làng và tu sửa nhà cửa.
Bên vệ đường, một đứa bé gái ngồi bệt dưới đất, vừa khóc vừa gọi mẹ.
Trái tim ta chợt thắt lại, nhớ về năm xưa — ta cũng từng gặp sư phụ trong hoàn cảnh tương tự.
Ta ngồi xổm xuống, lau sạch vết bẩn trên gương mặt nó, dịu dàng hỏi:
“Con có muốn đi theo tỷ tỷ không?”
Nó sụt sịt, đôi mắt to mở tròn:
“Nhưng... cha mẹ con thì sao?”
Ta trầm ngâm một lát, rồi mỉm cười:
“Con sẽ gặp lại họ thôi.”
Bé con sững sờ, ngơ ngác thốt lên:
“Tiên... tiên nữ?”
Ta xoa đầu nó, bế về môn phái và dặn người chăm sóc cẩn thận.
Đêm đến, ta quay lại tiểu viện của sư phụ, ngẩng đầu ngắm sao trời.
Trong lòng không khỏi tự vấn — liệu ta đã làm đúng chưa?
Một kiếp nạn của ta, lại kéo theo biết bao sinh linh bị cuốn vào.
Kỳ thực, kế hoạch của ta không hề bao gồm sự xuất hiện của yêu ma.
Chỉ là muốn dùng một thân mình để trải qua trọn vẹn thất tình lục dục, rèn luyện tâm cảnh mà thôi.
Nhưng do mưu tính của Lâm Vãn Đường và biến số bất ngờ, ma thú mới tràn tới — nguyên do cuối cùng, vẫn là do ta mà ra.
Nhân quả tuần hoàn.
“Ta nên làm gì đây?”
Tâm cảnh một lần nữa rối loạn.
Giữa khoảnh khắc ấy, một ngôi sao băng lướt ngang bầu trời — và sư phụ xuất hiện.
Ta hơi do dự:
“Sư phụ?”
Người mỉm cười hiền hậu, xoa đầu ta:
“Tiểu Ý, sư phụ đã trở về rồi.”
Cho dù là Thần Nữ cửu thiên, lúc này ta cũng không kìm được nước mắt, nhào vào lòng người mà bật khóc.
“Sư phụ đã biết hết mọi chuyện.”
“Tiểu Ý, vạn sự đều có thiên ý. Việc con cần làm, chính là thuận theo trái tim mình.”
“Nhưng con...”
Ta nhìn vào mắt người, nơi ấy bình lặng như mặt hồ, khiến tâm ta cũng dần tĩnh lại.
“Ý Hoàn...”
Một thanh âm quen thuộc vang lên phía sau.
Sư phụ nhẹ nhàng đẩy ta:
“Đi đi, kết thúc chuyện cũ.”
Ta bước đến trước mặt Cảnh Quân Lẫm, hắn định mở miệng nhưng lại không thốt được lời nào.
Sau cùng, hắn lại gợi chuyện xưa:
“Ý Hoàn, muội còn nhớ không? Dưới gốc hải đường ấy, khi chúng ta còn nhỏ…”
Hắn lải nhải nhắc lại bao kỷ niệm, thấy ta không đáp thì nói tiếp:
“Ý Hoàn, ta biết muội có tình ý với ta. Nay ta cũng đã nhận ra tấm lòng mình…”
Ta cắt lời hắn, mỉm cười tươi tắn:
“Vậy sư huynh có còn nhớ — chính tay huynh đã đẩy ta vào chiến trường thượng cổ.”
“Mỗi lần ta cầu cứu, huynh đều làm ngơ.”
“Rõ ràng huynh biết ta sẽ chết, nhưng vẫn nhẫn tâm không cứu.”
“Vì muốn sư tỷ có được Long Lân Thảo, huynh ép ta phải tự phế đi một nửa tu vi.”
“Khi ta bị vu oan, phản ứng đầu tiên của huynh là trừng phạt, không phải tin tưởng.”
Cảnh Quân Lẫm mặt cắt không còn giọt máu, thân hình run rẩy:
“Ý Hoàn, ta…”
“Từ nhỏ ta đã một lòng theo sau huynh, yêu không hối tiếc.”
“Thế nhưng huynh chỉ có lạnh lùng, chưa từng cho ta lấy một chút dịu dàng.”
“Huynh nói là không nhận rõ lòng mình — hay là do ta không xứng?”
“Lần ấy vào chiến trường thượng cổ, ta đã thề, sẽ không còn quấy rầy huynh nữa.”
Ta xoay người bước đi, Cảnh Quân Lẫm vội vã níu tay ta:
“Là lỗi của ta! Là ta bị che mờ mắt! Ý Hoàn, chẳng lẽ… không còn chút hy vọng nào sao?”
Hắn, thiên chi kiêu tử, luôn ngạo mạn — vậy mà giờ đây đã cúi đầu nhận sai.
Ta rút tay khỏi tay hắn, bình tĩnh nói:
“Sư huynh là người tu đạo vô tình, tốt nhất đừng để vướng bụi trần.”
Ta hướng sư phụ hành lễ:
“Đệ tử đã hiểu mình nên làm gì.”
Nói rõ bao uất ức chất chồng năm tháng, đoạn tuyệt quá khứ, trong lòng ta giờ đây trong sáng như gương.
Ta bay lên giữa không trung trên đỉnh môn phái, nhìn xuống chúng sinh, chợt nhớ đến ánh mắt của bé gái nhỏ kia, lòng trào lên thương xót.
Mọi chuyện do ta mà khởi, thì cũng nên do ta kết thúc.
Ta gọi ra Tố Tâm Kiếm, xoay mũi kiếm về phía trái tim mình, hạ quyết tâm, đâm thẳng vào tâm mạch.
“Đừng——!”
Cảnh Quân Lẫm vươn tay muốn ngăn ta.
Sư phụ chặn lại, lắc đầu:
“Đây là kiếp nạn của Ý Hoàn.”
Kiếp cuối cùng.
Thần tiên vốn nên độ thế cứu sinh, không nên vướng bận tình ái.
Ta phun ra một ngụm huyết tâm, gọi ra linh đan bản mệnh, lấy toàn bộ tu vi đổi lấy một lời nguyện với thiên địa.
Đổi lấy sự sống cho bách tính vô tội.
Trong thoáng chốc, ta nhìn thấy bé gái bên đường...
“Tỷ tỷ không lừa con, con sắp được gặp cha mẹ rồi.”
Mọi chuyện kết thúc — một pháp trận kim sắc sáng rực trên bầu trời.
Cửu Thiên Thần Nữ — quy vị thần giới.
...
Ý thức trở lại, ta đã đứng trong cung điện Cửu Trùng Thiên.
Các tiểu tiên đồng cúi mình hành lễ, chúc mừng ta hồi vị.
Từ đó, tu vi Thần Nữ của ta ngày một thăng tiến, càng thêm tận tâm tận lực với bổn phận trên thiên giới.
Nhiều năm sau, khi hạ phàm điều tra, ta tình cờ đi ngang qua môn phái năm xưa.
Lòng trỗi dậy một tia hoài niệm, ta ẩn khí tức, âm thầm bước vào.
Trở lại tiểu viện quen thuộc năm nào, một nam tử đầu tóc bạc trắng, hình dung tàn tạ đang ngồi tựa cửa.
Hắn lẩm bẩm như người mất trí:
"Ý Hoàn... Ý Hoàn... là ta sai rồi... Thần Nữ..."
Ta khẽ lắc đầu, trong lòng chỉ thấy tiếc nuối.
Một hạt giống tốt... cuối cùng cũng lụi tàn nơi cõi trần.