Thần Nữ

Chương 7: Phiên ngoại. Góc nhìn Cảnh Quân Lẫm

Chương 7: Phiên ngoại. Góc nhìn Cảnh Quân Lẫm
Ngày đầu tiên gặp Bạch Ý Hoàn, ta đang luyện kiếm trong tiểu viện của sư phụ.
Nàng khi ấy vẫn chỉ là một đứa bé nép trong lòng sư phụ, rụt rè xấu hổ.
Sư phụ căn dặn ta phải chăm sóc nàng thật tốt — ta không hiểu vì sao lại gật đầu.
Từ đó về sau, nàng luôn theo sát ta, gọi ta là "sư huynh" không ngơi miệng.
Chúng ta cùng lớn lên, ta dần nhận ra tình ý nàng dành cho mình.
Ta từng thấy phiền muộn.
Bởi sư phụ luôn nói, ta là mầm giống tốt nhất của đạo Vô Tình — sớm muộn rồi cũng sẽ phải đoạn tuyệt hồng trần.
Còn nàng, tuy có thiên tư nhưng lòng dạ rối ren, khó mà làm nên đại nghiệp.
Ta bắt đầu chán ghét nàng.
Rồi ta chú ý đến Lâm Vãn Đường — một nữ tử ôn hòa, tiến bộ.
Tính tình hoàn toàn trái ngược với sự bướng bỉnh của Bạch Ý Hoàn.
Ta cho rằng, dù không tu đạo Vô Tình, thì người xứng đôi với ta cũng phải như nàng ấy.
Một người có thể là trợ thủ, không phải gánh nặng.
Có lẽ do cảm nhận được nguy cơ, Bạch Ý Hoàn luôn tỏ thái độ đối địch với Lâm Vãn Đường.
Nàng không ít lần làm khó sư tỷ, nhưng Vãn Đường thì luôn nhẫn nhịn.
Cho đến khi chúng ta nhận nhiệm vụ và đi qua chiến trường thượng cổ — nơi Bạch Ý Hoàn vô tình sa chân vào.
Lẽ ra ta đã có thể cứu, nhưng Lâm Vãn Đường nói:
"Nơi ấy hiểm ác, để sư muội ở lại chịu chút khổ cực cũng tốt."
"Vài ngày sau chúng ta quay lại đón cũng chưa muộn."
Không hiểu vì sao lúc đó nghe vậy ta lại đồng ý.
Lúc mới đầu nhận được tín hiệu cầu cứu từ nàng, ta vẫn lo lắng.
Nhưng Lâm Vãn Đường luôn nói:
"Sư muội được sư phụ thương yêu, thực lực cũng cao mà, hẳn là đang giận dỗi thôi."
Chuyện cứu nàng cứ thế bị trì hoãn.
Cho đến khi nàng tự mình trở về từ chiến trường.
Sau từng ấy năm xa cách, ta nghĩ nàng sẽ lại chạy đến ta, kể lể uất ức.
Không ngờ ánh mắt nàng nhìn ta khi ấy, không còn là ánh sáng thuở xưa.
Ta thấy sợ hãi. Vì nàng dường như... đang rất sợ ta.
Khi biết nàng định tham gia tỷ thí, Lâm Vãn Đường bảo ta ngăn cản.
Vì ơn cứu mạng năm xưa, ta đành đi thuyết phục nàng từ bỏ.
Không ngờ nàng thà tự phế nửa tu vi cũng quyết chiến.
Ta nổi giận bỏ đi, nhưng khi Vãn Đường giả vờ bỏ cuộc, ta lại xông lên định cản nàng.
Có lẽ khi ấy... ta đã làm nàng tuyệt vọng mất rồi.
Sau cuộc chiến, khi ta còn định ngỏ lời cầu hôn, nàng lại bị vu tội cấu kết ma tộc.
Ta giận dữ, ném nàng trở lại chiến trường thượng cổ, để nàng "sám hối".
Ta từng nghĩ mình đã tận tình tận nghĩa.
Nhưng sự thật... ta đã sai rồi.
Là ta mù quáng, hồ đồ, phụ bạc một lòng chân thành.
Khi nàng trở về, nàng là Thần Nữ Cửu Thiên.
Là dáng vẻ ta từng kính trọng nhất.
Nhưng trong mắt nàng không còn ta nữa.
Nàng buông bỏ tu vi, đổi lấy sinh linh tái sinh, quay về thần giới.
Thần Nữ một lòng yêu thương thế gian.
Mà ta, mãi mãi chỉ là một phần ký ức đã bị nàng buông tay mà thôi.
[HẾT]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất