Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 110: Nổi Lên Mặt Nước

Chương 110: Nổi Lên Mặt Nước
Cảnh sát đến ngay sau đó ba phút, khi hai tên trộm đột nhập vào phòng làm việc cướp bóc bị Thuẫn Ma Khải Chu giết chết.
Sau khi bọn họ đi từ trong thang máy đi ra thì nhìn thấy cửa lớn bị phá vỡ, những mảnh vụn thủy tinh rơi lẻ tẻ vung vãi trên mặt đất, cửa lớn mở rộng, đèn bên trong sáng trưng.
Trong lòng mấy người cảnh sát xông lên đầu tiên thất kinh, lập tức xông vào bên trong phòng.
Mùi máu tươi nhàn nhạt phiêu tán trong không khí.
- Giơ tay lên!
Mấy người cảnh sát nâng súng nhắm thẳng vào Cao Bằng, hắn là người duy nhất sống sót ở đây.
- Không được động đậy!
- Đứng im ở nơi đó, hai tay ôm đầu rồi ngồi xuống!
Cao Bằng rất bình tĩnh, cũng không có trang bức kêu to ủy khuất ở thời điểm này. Hắn đưa hai tay khoanh lại sau đầu, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống. Vừa ngồi xổm vừa nói ra:
- Tôi là Cao Bằng, là người bị hại. Mấy người có thể kiểm tra tư liệu của tôi.
Đồng thời Cao Bằng cũng ra lệnh cho A Ban tạm thời không được biểu hiện ra tính công kích của mình.
- Cảnh sát sẽ không đánh người dân lương thiện, người Trung Quốc sẽ không đánh người Trung Quốc.
Lúc nói đến đây, Cao Bằng chậm rãi ngồi xuống. Trên đỉnh đầu của hắn có một vết thương để người ta nhìn thấy phải giật mình, máu tươi chảy liên tục ra phía ngoài, nhuộm đỏ một bên của gò má.
Sau khi xác nhận Cao Bằng tạm thời không có biểu hiện ra tính uy hiếp, những cảnh sát này đi nhanh lên phía trước còng hai tay Cao Bằng lại.
Nhanh chóng tiến lên xem xét hai cỗ thi thể trên mặt đất. Trên đầu hai thi thể đều có một lỗ thủng to lớn, máu và óc không ngừng chảy ra từ bên trong khe hở, lan tràn khắp mặt đất, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Thi thể vẫn còn nóng, tản ra nhiệt lượng.
Trên mặt đất bên cạnh còn có một bộ thi thể to bằng cánh tay của một con rết, bị mạnh mẽ xé rách thành hai nửa, chất lỏng màu xanh lá, màu vàng chảy đầy nền nhà. Bên cạnh còn có một con quái vật giống như một đoàn đất dẻo cao su phát ra âm thanh ọt ọt, đang chậm rãi nhúc nhích.
- Tình hình đã được khống chế, tình hình đã được khống chế, có người bị thương cần đến bác sĩ.
Có cảnh sát lấy bộ đàm ra gọi cho những cảnh sát ở bên ngoài.
. . .
Trong phòng thẩm vấn.
- Tại sao cậu lại giết người?
- Tôi là phòng vệ chính đáng.
Trên đầu băng bó băng vải, Cao Bằng nói.
Thấy vẻ bình tĩnh trên mặt Cao Bằng, người cảnh sát thẩm vấn nhíu lông mày lại,
- Dựa theo kết quả điều tra, lúc ấy bọn họ đã không có năng lực phản kích!
- Nhưng mà lúc đó tôi cũng không biết bọn họ còn năng lực phản kích hay không mà. Hơn nữa các người hẳn cũng nhìn thấy hắn dùng chùy lớn đập mạnh vào phần đầu của tôi.
Cao Bằng cười, chỉ chỉ vào vết thương được quấn băng vải trắng trên đầu mình.
Cái này tất nhiên không phải là do người kia dùng chùy đánh, mà là sau khi giết người Cao Bằng ngụy tạo thương thế cho bản thân.
- Nhưng mà lúc ấy hai người kia đã bị ngự thú nhện của cậu vây khốn, cậu hoàn toàn có thể bắt lại rồi giao bọn họ cho cảnh sát xử lý.
Cao Bằng trầm mặc.
Người khác đã hạ sát thủ đối với hắn, hắn thật sự không muốn buông tha cho hai người này.
Nếu giao cho cục cảnh sát thì tối đa cũng chỉ phán tội đột nhập cướp bóc và hành hung. . .
Phù ——
Trong lòng Cao Bằng thở dài một hơi, chính mình tựa hồ. . . Cũng không tính là người tốt, cũng không phù hợp định nghĩa truyền thống về người tốt.
Tuy nhiên cũng không có vấn đề gì, hắn cũng không để ý đến những thứ này.
Muốn sống sót ở trên thế giới này, nhất định phải học được sự hung ác.
- Đó là do ngự thú của tôi ra tay, bởi vì hai người kia muốn giết tôi, cho nên nó mới lâm vào trạng thái phẫn nộ, phản kích giết chết hai người đó.
Cao Bằng mở miệng nói.
Người cảnh sát thẩm vấn nhíu mày, còn muốn hỏi cái gì đó thì ngoài cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa,
Người cảnh sát mở cửa liền thấy cục trưởng đứng bên ngoài, bên cạnh cục trưởng còn có một ông lão mà hắn không nhận ra.
- Được rồi, kết quả chuyện này đã điều tra được, hai người kia đột nhập cướp bóc rồi hành hung, người bị hại thuộc về phòng vệ chính đáng.
Cục trưởng trực tiếp đưa ra kết quả.
Cảnh sát thẩm vấn thấy cục trưởng tự mình ra mặt, biết chuyện này không phải hắn có thể quản, liền gật đầu thu thập giấy bút rồi rời khỏi phòng thẩm vấn.
Ông Lưu?
Cao Bằng nhận ra người đứng ở bên cạnh cục trưởng, trong lòng vô cùng kinh dị, hắn thật sự không nghĩ tới ông Lưu lại có thể xuất hiện ở đây,
Mặc dù hắn đã sớm biết thân phận của ông Lưu không đơn giản, nhưng khi nhìn thấy ông Lưu xuất hiện ở bên cạnh cục trưởng cục cảnh sát, trong lòng không nhịn được suy đoán về thân phận chân thực của ông Lưu.
- Được rồi, không sao đâu, chúng ta đi về trước thôi.
Ông Lưu cười nói với Cao Bằng.
Từ cục cảnh sát đi ra, trong lòng Cao Bằng chất chứa rất nhiều nghi vấn, có chút không nhịn được muốn mở miệng hỏi, nhưng mỗi lần lời đến khóe miệng thì lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Dưới không khí trầm mặc quỷ dị này, hai người đi xuống dưới lầu.
- Ta bị người nhờ vả đến đây bảo vệ cháu.
Lúc xuống dưới, ông Lưu đột nhiên nói.
Cao Bằng dừng bước, quay đầu lại đối mặt với ông Lưu.
Trên mặt ông Lưu lộ ra nụ cười, tựa như một đóa hoa cúc đang nở rộ,
- Cháu không muốn hỏi là ai sao?
Cao Bằng nhìn ông Lưu, trong mắt mang theo một tia không xác định:
- Là ông ngoại của cháu?
Ông Lưu,
- . . .
Làm sao lại đoán được một cách dễ dàng như vậy! Nụ cười của ông Lưu cứng đờ.
- Người bình thường sẽ không tốn công như thế, dù sao. . . Một cô nhi thì có cái gì tốt để bảo hộ chứ.
Cao Bằng cảm thấy chính mình rất bình tĩnh, hắn phát hiện từ sau khi A Ban giết chết hai người kia, tâm tình của bản thân đã có chút không bình thường.
- Sau khi tai biến phát sinh ông ngoại liền không rõ sống chết, nhưng cũng không đại biểu ông ngoại nhất định đã xảy ra việc ngoài ý muốn. . . Người duy nhất cháu có thể nghĩ tới chính là ông ấy. Bởi vì cháu thực sự không nghĩ ra còn người nào sẽ tốn công tốn sức phái người bảo hộ cháu.
Cao Bằng tự giễu nói.
Ông Lưu cũng không trả lời hắn, nhưng hắn đã nhìn ra kết quả từ biểu cảm của ông Lưu.
Thở dài một hơi, ánh mắt Cao Bằng đầy phức tạp,
- Ông ngoại cháu vẫn khỏe chứ?
Bất kể như thế nào thì cũng là ông ngoại của mình, máu mủ tình thâm.
Ông ngoại không tới gặp mặt, khẳng định là có chỗ khó xử của mình hoặc là không tiện.
Nếu không thì không thể giải thích việc ông ngoại chuyên môn phái người đến bảo vệ mình lâu như vậy.
- Lão Kỷ hắn vẫn rất khỏe mạnh, sống thêm mấy chục năm cũng không có vấn đề gì.
Ông Lưu cười ha ha,
- Chỉ là công ty bên kia có chút việc, hai năm này hắn tạm thời không thể tới tìm cháu. Tuy nhiên, chuyện công ty bên kia cũng sắp xử lý sạch sẽ rồi.
Hôm nay biết việc cháu phải vào cục cảnh sát, lão Kỷ rất tức giận. Ta rất ít gặp hắn tức giận như vậy, ngay cả lúc những người trong công ty mưu toan đoạt quyền hắn cũng không tức giận như thế.
- . . . Ừm.
Cao Bằng trầm mặc,
- Khỏe là được rồi.
Bỗng nhiên biết được mình có một người thân còn sống. Mặc dù sắc mặt Cao Bằng rất bình tĩnh, nhưng mà đáy lòng lại nổi lên từng cơn sóng ngầm.
Ông Lưu biết lúc này cần để cho Cao Bằng an tĩnh một chút.
Về đến nhà, Cao Bằng thực sự khó có thể bình tĩnh, lúc đang thái thịt còn không cẩn thận cắt trúng ngón tay.
Đại Tử đang ngủ trong phòng khách đột nhiên bừng tỉnh, giống như có người nào đó đánh một quyền lên đùi ta?
Là ai?
Là ai? !
Đại Tử cảnh giác đứng dậy, đi lòng vòng trong phòng ngủ.
Nhìn mấy miếng dưa leo bị cắt xiêu xiêu vẹo vẹo, Cao Bằng thở dài.
Tùy tiện ném đồ ăn vào trong nồi.
Hôm nay, trong quá trình A Ban tiến hóa phát sinh một chút ngoài ý muốn. Lại còn biết được tin tức ông ngoại của mình còn sống, tiện thể hiểu rõ chân thực thân phận của người một mực âm thầm chiếu cố bản thân những năm này.
Cao Bằng hơi mệt một chút, hắn bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
---------------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất