Chương 109: Thuẫn Ma Khải Chu
Nó tựa như một chiếc cương châm phóng đi với tốc độ cực nhanh.
Lớp kính chống đạn trực tiếp bị xuyên thủng, phía đỉnh giác hút của quái vật loại muỗi này cũng bị vặn vẹo theo. Người đàn ông kia thấy thế thì cười vui vẻ, tranh thủ thời gian gọi người bên cạnh động thủ.
Ván đã đóng thuyền, đến mức này thì đã không có đường lui.
Cắn răng một cái, lấy ra một chiếc chùy và một chiếc dùi từ trong balo.
Sau đó đưa mũi nhọn của dùi vào lỗ nhỏ trên cửa thủy tinh, dùng chùy đập mạnh một cái!
Xoạt xoạt.
Từng tầng từng tầng vết rạn hình mạng nhện lan tràn ra bốn phía.
Cao Bằng đang nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi thì nghe thấy âm thanh truyền đến từ ngoài cửa, lông mày nhăn lại, đứng lên đi vào văn phòng mở màn hình giám sát lên.
Camera bố trí ở đầu bậc thang hoàn toàn đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng mà tín hiệu vẫn tốt, chắc là ống kính đã bị cái gì đó che khuất.
Theo tình hình này, ngoài cửa chắc hẳn có người không có ý tốt.
Nhưng mà không biết là đến để giết người, hay vẫn là đến để trộm đồ.
Dù sao bạn học Cao Bằng vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh về sự việc của biệt thự thời gian trước.
Hơi nhíu mày trầm tư, Cao Bằng ngẫm nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ấn xuống ba nút nghe nhiều nên thuộc.
- Alo, cảnh sát thúc thúc đó sao? Tôi muốn báo cảnh, có người muốn mưu đồ làm loạn đối với tôi.
Cao Bằng nói một cách rất lãnh tĩnh.
Điện thoại bên kia không dám trì hoãn, tranh thủ thời gian hỏi thăm địa chỉ và tình trạng hiện giờ của Cao Bằng.
- Tôi ở trung tâm thành phố, khu Đại Nhạn đường Liên Hồ. . .
Cao Bằng nói địa chỉ của mình cho cảnh sát biết.
- Những người kia đang phá cửa, tạm thời tôi rất an toàn. À. . . Nếu như những người kia chủ động ra tay với tôi, tôi có thể phòng vệ chính đáng hay không?
Sau khi biết được vị trí cụ thể cục cảnh sát biểu thị lập tức sẽ đến ngay, đồng thời nhắc nhở Cao Bằng chú ý bảo vệ an toàn của bản thân, dưới tình huống nguy hiểm thì có thể xuất thủ.
Để điện thoại di động xuống, Cao Bằng nhìn thoáng qua ngoài cửa rồi lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
. . .
Bành!
Cửa lớn bị mở ra một cách thô bạo.
Hai thân ảnh cẩn thận đi vào, đèn bên trong phòng đèn đều đang tắt nên không gian một mảnh đen kịt.
Trên đỉnh đầu có mấy cái camera đang lóe ra hồng quang.
Sờ lên cái đầu đang được trùm kín, trong lòng hai người buông lỏng một chút, một người trong đó còn vung vẩy chiếc chùy trong tay rồi hung tợn trừng mắt nhìn camera.
- Đi thôi, đừng trì hoãn thời gian, tranh thủ thời gian lục soát xong liền đi.
Một người khác kéo cánh tay của hắn.
Một người trong đó tìm tòi công tắc chuẩn bị bật đèn, nhưng lại phát hiện không có điện, chả lẽ dập cầu dao rồi sao?
- Lão đại, tại sao không mở được đèn?
- Có thể là do lúc người của phòng làm việc này ra về đã dập cầu giao.
Lão đại cũng không dám khẳng định, không khí xung quanh cho hắn cảm giác có chút lạnh.
Hai kẻ trộm một đường tìm tòi, cuối cùng đi đến phòng thí nghiệm.
Đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, trong phòng thí nghiệm tối đen truyền đến tiếng nước ọt ọt.
- Đây là cái gì? Hình như có dụng cụ còn đang vận hành?
Những dụng cụ thí nghiệm này đều liên kết với trang bị phát điện phụ, để phòng ngừa các trường hợp mất điện dẫn đến việc phải bỏ dở thí nghiệm.
Đèn tín hiệu màu xanh chậm rãi nhấp nháy, trong vạc thí nghiệm có một đoàn bóng đen khổng lồ hiện ra.
Từng tia từng tia sáng chiếu vào trong nước, bóng đen khổng lồ trong vạc nước thỉnh thoảng lắc lư, tiếng nước trầm thấp xen vang trong không khí nồng đậm mùi nước khử trùng.
- Lão, lão đại, đây là vật gì?
Người có vóc dáng hơi thấp lắp bắp nói.
- Hẳn là người của phòng làm việc này đang làm thí nghiệm gì đó rồi.
Lão đại cảm thấy có chút tê dại da đầu, chính mình dường như đã tiến vào một phòng làm việc không đứng đắn?
- Đừng để ý, tìm đồ trước đã. Nơi này chắc chắn đang tiến hành thí nghiệm gì đó, chỉ cần chúng ta không làm ảnh hưởng thí nghiệm thì người bên trong hẳn sẽ không đi ra. Nếu nơi này đang tiến hành thí nghiệm thì khẳng định sẽ có tài liệu, chúng ta nhanh tìm tài liệu thôi.
Hai người tìm kiếm một lúc trong phòng thí nghiệm, cuối cùng chỉ tìm được một chút các loại tài liệu thường gặp. Bởi vì phần lớn tài liệu đều đã bị Cao Bằng sử dụng.
Hai người cũng không rõ những tài liệu này có đáng tiền hay không, toàn bộ cất vào trong túi, sau đó xoay người rời đi.
Cao Bằng vẫn một mực trốn ở một góc nào đó của phòng làm việc, nghe rõ được đoạn đối thoại của hai người.
Trên mặt hắn hiện lên một tia nghi hoặc, tựa hồ chính mình đã tính sai. Hai người này không phải đến gây phiền phức với mình, mà chỉ là hai tên trộm.
Đương nhiên cũng không bài trừ khả năng, nếu như phát hiện có người thì sẽ phát triển từ trộm đồ thành đột nhập cướp bóc.
Đúng lúc này, trong đầu Cao Bằng đột nhiên hiện lên một loạt số liệu.
- Thành công tiến hóa Hắc ám —— Thuẫn Ma Khải Chu.
- Này.
Hai người đang đi về phía ngoài cửa đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, sau đó quay đầu. Chỉ thấy ở một góc của gian phòng mơ hồ đứng một người, người kia đang vẫy tay với hai người bọn họ,
- Lục soát mệt không, nếu mệt thì ngồi xuống uống chén trà đã?
Hai người này dừng một chút, sau đó liếc nhau, nhanh chóng đi về phía Cao Bằng.
Người bên trái lặng yên không tiếng động lấy từ trong ngực ra một cây chủy thủ, người bên phải lấy một cây chùy từ trong balo ra.
Đồng thời một con rết dữ tợn leo ra khỏi quần áo của người bên phải. Nó to khoảng chừng cánh tay, dài một mét, quấn quanh cánh tay của người kia, sau đó nhắm ngay cổ tay hắn cắn một cái.
Người bên phải phát ra một tiếng kêu rên, cánh tay của hắn bành trước với tốc độ mắt thường có thể thấy được, từng đầu gân xanh giống như cự mãng nổi lên.
Gầm nhẹ một tiếng, hắn vung cây chùy lớn trong tay đánh về phía Cao Bằng!
- Uống trà? Ông đây mời mày ăn chùy!
Một chùy này rất nhanh, thậm chí còn kéo theo một đạo tàn ảnh trên không trung.
Một chùy này rơi thẳng vào đầu của Cao Bằng.
Người kia chỉ cảm thấy một chùy này của chính mình phảng phất đánh vào trên bông, mềm nhũn có loại cảm giác khí lực không dùng được.
Chờ hắn lấy lại tinh thần nhìn về phía Cao Bằng, tên oắt con này đã ngã trên mặt đất.
Cao Bằng ngồi trên mặt đất sờ sờ lên đầu mình, vừa rồi hắn cảm thấy đỉnh đầu bị đè ép, tựa như có người dùng tay đẩy đầu hắn một chút, còn là loại cách một tầng bông.
Những tổn thương mà hắn phải chịu đều thông qua khế ước đấu chuyển tinh di chuyển dời cho A Ban, nhưng vì phối hợp với những người này, Cao Bằng vẫn phải đặt mông ngồi xuống đất.
Ở bên trong không gian linh hồn, cảm xúc của A Ban thậm chí không có một chút biến hóa nào, tựa như bị con muỗi chích một phát.
Đột nhiên từ nơi xa bay đến một đoàn chất lỏng sền sệt lớn làm cho hai người ướt đẫm. Cảm giác sền sệt để cho hai người này rất không thoải mái, vừa mới chuẩn bị đưa tay lên gạt thì phát hiện trên dưới cả người mình đều bị dính chặt không thể động đậy.
Những chiếc chân nhện khổng lồ của A Ban di động trên nền gạch phát ra âm thanh băng lãnh.
Chậm rãi bò đến trước mặt hai người, A Ban dùng chân trước nhẹ nhàng ma sát một chút, đôi mắt huyết hồng mang theo sát khí lạnh lẽo.
Hai người này lại dám đối phó chủ nhân của mình, chuyện này đã chạm đến vảy ngược của A Ban.
Nâng chân nhện lên, dưới ánh mắt hoảng sợ của hai người, chân nhện không ngừng phóng to.
Cao Bằng thở dài. Lần thứ nhất giết người, mặc dù không phải chính hắn ra tay, nhưng vẫn khiến cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Kỳ thật Cao Bằng cũng chưa nghĩ ra, chính mình rốt cuộc nên lấy thái độ gì để xử lý hai người này, bởi vậy ý nghĩ của hắn rất đơn giản.
Nếu như bọn họ thấy trong phòng có người rồi xoay người bỏ chạy, Cao Bằng cũng chỉ chế phục hai người này sau đó giao cho cảnh sát.
Nhưng rất đáng tiếc. . . Phản ứng của hai người này tựa hồ cũng không hữu hảo.
Cho nên xin lỗi!
Các ngươi muốn giết ta, ta liền giết các ngươi.
Chỉ đơn giản như vậy.
---------------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top