Chương 127: Trạng Nguyên Trường An
Mặc dù Cao Bằng chủ yếu đang xem tin tức, nhưng có đôi khi vẫn sẽ chú ý một chút đến tình huống của A Xuẩn. Mục đích của hắn là rèn luyện đảm lượng cho A Xuẩn, mà không phải muốn hù dọa tiểu gia hỏa này.
Ngay từ đầu A Xuẩn rất bối rối, không ngừng xoay tròn tại chỗ. Một vòng, hai vòng… Sau đó chóng mặt, tự xoay làm cho mình choáng váng.
Nghỉ ngơi một lát, sau đó đứng lên tiếp tục xoay vòng.
Cao Bằng thấy tiểu gia hỏa này còn nghị lực để xoay quanh, xem ra vẫn rất tinh thần nên cũng không tiếp tục quản nó nữa.
Một lát sau, khi Cao Bằng nhìn qua, tiểu gia hỏa kia đã biến mất không thấy?
Sau khi đến gần mới phát hiện trên bãi cỏ dưới gốc cây nằm một thân ảnh màu xanh quen thuộc. Màu sắc này hoàn mỹ dung nhập vào bãi cỏ, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ùng ục rất nhỏ, xúc tu giơ lên, rơi vào trạng thái nghỉ ngơi.
Trong hoàn cảnh này thế mà cũng có thể ngủ, Cao Bằng rất bội phục tiểu gia hỏa này.
Mấy ngày nay ngẫu nhiên tranh thủ bớt thời gian đi đến phòng làm việc Dục thú sư. Từ lúc Cao Bằng tham gia thi đại học đến giờ, công tác của phòng làm việc Dục thú sư bên kia liền chậm lại, còn chiêu thu hai sơ cấp Dục thú sư mới của thành phố Trường An. Bởi vì giá rẻ, cũng đã hấp dẫn đến không ít khách hàng.
Bây giờ trừ khi là đơn hàng của một ít khách hàng lớn Cao Bằng mới tiếp, bằng không dưới tình huống bình thường sẽ không nhận đơn.
Trước kia Cao Bằng làm công việc này là bất đắc dĩ, cũng chỉ để kiếm lấy sinh hoạt phí cho mấy tiểu ngự thú nhà mình. Mỗi một lần dùng bàn tay vàng của mình để kiếm tiền, Cao Bằng đều sẽ có một loại cảm giác tội lỗi.
Bây giờ cũng không cần vì sinh hoạt phí mà lo lắng, ông Lưu hai ngày trước đi qua giao cho hắn một chiếc thẻ tín dụng không ký danh, còn nói là đồ ông ngoại giao cho hắn, cứ lấy ra mà sử dụng, nhưng cũng không có nói bên trong có bao nhiêu tiền. . .
Cao Bằng vụng trộm xem xét con số bên trong thẻ, đáy lòng liền vững trãi. Từ hôm nay trở đi, cái nghề Dục thú sư này đã có thể biến thành sở thích của hắn rồi.
. . .
Khoảng cách cuộc thi của Cao Bằng kết thúc vào ngày thứ chín, vòng thi đại học thứ nhất của nhóm Ngự Sử sinh đầu tiên đã chính thức kết thúc, thành tích cũng đã phê duyệt đi ra vào buổi tối của ngày thứ bảy.
Sáng sớm ngày thứ chín sau khi cuộc thi kết thúc, không ít người đã dậy kiểm tra thành tích.
Ông Lưu rời giường từ rất sớm, không biết từ nơi nào lấy tới một chiếc kính lão, sau đó mặc đồ ngủ, mở ra chiếc đèn trong thư phòng, dùng thao tác sứt sẹo bật máy tính lên rồi đăng nhập vào trang web để kiểm tra thành tích.
Mặc dù hôm qua đã thông qua con đường đặc thù để biết điểm số, nhưng hắn vẫn muốn tự mình kiểm tra một lần mới an tâm.
Du Châu, tầng thứ chín mươi chín cao ốc Thiên Cung của tập đoàn Nam Thiên.
- Chủ tịch.
Một nam thư ký mặc trang phục nghề nghiệp đi vào văn phòng, trong tay cầm theo mấy bản hợp đồng đặt lên trên bàn làm việc của Kỷ Hàn Vũ.
Lần trước khi Kỷ Hàn Vũ trở về liền đổi một thư ký, Liễu thư ký lúc đầu đã chẳng biết đi đâu.
- Uhm, để xuống đi.
Kỷ Hàn Vũ gật đầu. Từ tốn nói.
Thư ký mới cung kính gật đầu, mắt không dám liếc nhìn loạn. Thư ký trước cũng bởi vì không nghe lời cho nên mới bị đổi đi.
Chờ sau khi thư ký rời đi, sắc mặt Kỷ Hàn Vũ mới lộ ra một tia ngưng trọng. Hắn thận trọng mở website ra, giống như đang làm một việc thần thánh nào đó.
Sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, phía trên là mã số thí sinh ông Lưu nhắn tới. Ông Lưu sợ mình nhắn sai, còn nhắn lặp lại trọn vẹn ba lần. . .
Tuổi hai người cộng lại đã vượt qua một thế kỷ, dùng thao tác sứt sẹo đăng nhập vào website để thẩm tra thành tích, nhìn qua ngược lại có chút buồn cười.
Hôm nay cao tầng trong tập đoàn Nam Thiên phát hiện tâm tình của chủ tịch đại nhân tựa hồ rất tốt, không ít hạng mục đều trực tiếp phê duyệt.
Ông Lưu chắp hai tay sau lưng rất nhàn nhã dạo chơi quanh nhà, tựa như một địa chủ đang tuần sát tám trăm mẫu ruộng tốt của nhà mình.
Bất tri bất giác đi dạo đến bên ngoài biệt thự của Cao Bằng, sau đó lại bất tri bất giác đi dạo vào hoa viên biệt thự rồi nhìn thấy Cao Bằng ngủ trên ghế salon.
- Khụ khụ.
Cách một tầng cửa sổ, ông Lưu ho khan hai tiếng.
Trên ghế salon Cao Bằng trở mình, lại tiếp tục ngủ.
A Ban ngủ ở cạnh ghế salon bị bừng tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt, nâng lên chiếc chân màu đen chân dụi dụi mắt.
Ngáp một cái.
Tựa hồ nhận ra ông Lưu, sự cảnh giác trong mắt A Ban tiêu tán một chút.
Tiểu tử này, làm sao lại lười như thế! Thành tích đã có mà lại không lo lắng gì.
Ông Lưu ra hiệu cho hai ngự thú bên người Cao Bằng tranh thủ thời gian gọi hắn rời giường.
Đại Tử nằm sấp trên mặt đất nhìn ông Lưu, nhìn một chút liền ngủ mất. . .
Ông Lưu có chút tức giận, tiểu tử này dưỡng sủng vật đều có tính tính giống hắn, lười!
Vốn sáng sớm ông Lưu tra xét thành tích xong còn chuẩn bị đến báo tin vui, nhưng mà không nghĩ tới gia hỏa này còn đang ngủ.
- Cốc cốc cốc.
Ông Lưu rất lễ phép gõ gõ cửa sổ thủy tinh.
Cao Bằng bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở to mắt, lúc nhìn thấy ngoài cửa sổ đứng một người đầu tiên là giật nảy mình, sau đó nhìn kỹ lại thì rốt cục nhận ra ông Lưu.
- Ông, có chuyện gì vậy?
Cao Bằng xoa xoa con mắt còn nhòe.
- Lên kiểm tra thành tích đi.
Ông Lưu nói với vẻ mặt cao hứng, còn thiếu chút nữa viết hai chữ đó lên trên mặt.
- . . .
Cao Bằng trầm mặc nửa ngày, ngẩng đầu liếc mắt về phía đồng hồ treo ở phòng khách.
- Ông à, lúc này mới có 4:30 thôi.
- Bốn giờ là có thể tra thành tích!
Vẻ mặt ông Lưu rất nghiêm túc.
- . . .
Đều đã bị đánh thức, còn có thể làm sao. Cao Bằng chỉ có thể bất đắc dĩ bò lên giường mở notebook ra, đồng thời mở cửa để ông Lưu đi vào, bên trong phòng ấm áp hơn một chút.
Ông Lưu khoát tay khéo léo từ chối,
- Không cần, ta cũng không phải chuyên môn tới nhắc nhở cháu, ta chỉ chạy bộ buổi sáng trùng hợp đi ngang qua, nhìn thấy cháu còn đang ngủ nên thuận tiện đến gọi một chút.
Nói xong, ông Lưu chắp hai tay sau lưng chậm rì rì rời đi.
Cao Bằng liếc mắt nhìn bầu trời màu xanh đen bên ngoài, trăng non vẫn còn treo cao ở đường chân trời, lại nhìn bóng lưng chậm rì rì của ông Lưu.
Vậy ta phải cám ơn ngài rồi?
Bật máy tính lên, đăng nhập vào trang web, Cao Bằng phát hiện phía trên tài khoản có thông báo,
- Tài khoản này đã được đăng nhập ở nơi khác.
Cao Bằng nhíu mày mở ra thông báo kia, địa chỉ đăng nhập tài khoản: Cao ốc Thiên Cung, Du Châu.
Cao Bằng,
- . . .
Cùng lúc đó, bên trong chỗ nào đó của cao ốc Thiên Cung có một ông lão bị hắt hơi một cái.
Ấn mở phần xếp hạng, phía trên là từng dãy tuyển hạng tìm kiếm. Tên của các đại căn cứ, còn có tuyển chọn một địa khu nào đó, đầy đủ các loại thao tác.
Ấn chọn thành phố Trường An, phía trên cùng là phần tìm kiếm.
Cao Bằng nhập vào, hình ảnh lóe lên, máy tính hơi dừng mấy giây, sau đó một bảng biểu hiện lên.
Tính danh: Cao Bằng
Tuổi tác: 18 tuổi
Thành tích: 710 điểm
Thứ tự: Người thứ 1 của Thành phố Trường An
Chính mình lại đứng thứ nhất. Cao Bằng có chút cao hứng, nếu đặt ở cổ đại thì chính mình cũng coi như Trạng nguyên rồi!
Ngự Sử sinh khác cơ hồ đều dùng toàn lực để bồi dưỡng một ngự thú cấp Thủ Lĩnh. Dù sao điểm số của một ngự thú cấp Thủ Lĩnh có thể chống đỡ điểm số của 5 ngự thú cấp Tinh Anh.
Đương nhiên cũng có Ngự Sử sinh đồng thời bồi dưỡng nhiều ngự thú, chỉ là phần lớn đều bồi dưỡng tổ hợp. Ví dụ Ngự thú chủ đạo là cấp Thủ Lĩnh hệ Hỏa, đầu thứ hai thứ ba chỉ cần lựa chọn hệ Phong, hoặc là hệ Mộc, hay là hệ tăng phúc, bởi vậy tốc độ bồi dưỡng sẽ có hạn.
Cùng lúc đó, một khu biệt thự nào đó ở thành phố Trường An, trong một tòa biệt thự truyền đến âm thanh nổi giận:
- Dựa vào cái gì ta là thứ hai, ngày đó ta cũng xem, ta và hắn đều có ba Ngự thú. Một cấp Thủ Lĩnh hai cấp Tinh Anh, dựa vào cái gì không phải là đặt song song thứ nhất mà ta lại thấp hơn so với hắn!
- Thiếu gia, hắn có một Ngự thú cấp Tinh Anh là hệ Thổ, khiêu chiến quái vật là hệ Mộc, vừa vặn có thêm 10 điểm ban thưởng.
Bên cạnh truyền đến một giọng nữ.
Trong biệt thự bỗng nhiên ngưng lại, sau một khắc truyền đến âm thanh phát điên.
----------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top