Chương 128: Vòng Thi Thứ Hai
Đối với rất nhiều thí sinh, sau khi vòng thi đại học thứ nhất kết thúc đã vẽ lên một dấu chấm tròn đối với bọn họ, mà đối với một số ít Ngự Sử sinh thì đây mới chỉ là bắt đầu.
Buổi sáng Cao Bằng đã nhận được điện thoại của bên chủ sự thi đại học,
- Chào ngài, xin hỏi có phải là Cao Bằng tiên sinh không?
- Đúng là tôi.
- Chào ngài, ngài đã đạt được tư cách tham gia vào vòng thi đại học thứ hai của Ngự Sử sinh. Mời ngài đến trước trường thi của vòng thứ nhất vào đúng chín giờ sáng ngày 27 tháng 6. Thời gian thi là 15 ngày, không cần phải mang theo quần áo dự phòng hay đồ vệ sinh cá nhân, cám ơn ngài đã phối hợp.
Cao Bằng gật gật đầu, sau khi xác nhận lại thời gian, Cao Bằng cúp điện thoại.
Đây chính là vòng thi thứ hai mà tổng huấn luyện viên Trần đã từng nói, nhưng ban đầu tổng huấn luyện viên Trần cũng không nói cho bọn họ về nội dung cụ thể của cuộc thi, cho nên Cao Bằng không biết tình huống cụ thể như thế nào.
Hôm nay chính là ngày 26, cho nên thời gian thi chính là chín giờ buổi sáng ngày mai.
Bởi vì trước khi tham gia thi mình còn chưa ký kết huyết khế với Tiểu Diễm, bởi vậy Tiểu Diễm tạm thời không thể tham gia vòng thi thứ hai.
Kéo theo Tiểu Diễm đi ra ngoài, Cao Bằng chuẩn bị tạm thời đưa Tiểu Diễm sang nhà của ông Lưu ở mấy ngày.
Dù sao Tiểu Diễm cũng là một con non có tiềm lực cấp Lĩnh Chủ, nếu như bị những người khác trộm đi thì Cao Bằng sẽ đau lòng chết.
- Tiểu Cao à, có chuyện gì thế?
Ông Lưu nằm ở trên ghế dựa phơi nắng, híp mắt lại, dương dương tự đắc hỏi.
- Ông Lưu, cái con hạc nhỏ nhà cháu phiền ngài nuôi dưỡng nửa tháng, không biết ngài có thời gian hay không.
Cao Bằng ngượng ngùng nói. Mặc dù biết ông Lưu là người ông ngoại phái tới bảo hộ hắn, nhưng mà để người khác hỗ trợ chuyện này vẫn làm cho hắn có chút xấu hổ.
Lăn lội trên giang hồ, ngươi nói ngọt một chút thì đi đến nơi nào cũng sẽ không bị thiệt thòi.
Mí mắt ông Lưu mí mắt hé ra,
- Cháu khách khí với ta làm gì, trực tiếp để nó ở chỗ của ta là được. Cháu cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ nuôi dưỡng nó đến mức trắng trắng mập mập!
À…
Cao Bằng trầm ngâm, nhìn thoáng qua thân hình vẫn tương đối thon thả cân xứng của Tiểu Diễm hiện nay.
Hắn luôn cảm thấy từ trắng trắng mập mập trong câu nói của ông Lưu tuyệt đối không phải lời khách sáo.
Tiểu Diễm tỉnh tỉnh mê mê nhìn về phía ông Lưu. Lão đầu này quay đầu nhếch miệng cười với nó, lộ ra mấy chiếc răng trắng như tuyết.
- Giao cho ta khẳng định đáng giá yên tâm.
- Vâng, ông Lưu nhất định có thể tin được.
Cao Bằng gật đầu thật mạnh, đem Tiểu Diễm đưa cho ông Lưu. Sau đó còn căn dặn Tiểu Diễm một phen, để nó không nên nghịch ngợm, phải nghe lời ông Lưu, không nên tùy tiện chạy loạn.
Trí lực của Tiểu Diễm cũng không thấp, nghe hiểu lời chủ nhân, lệ lệ kêu hai tiếng rồi vẫy cánh tỏ vẻ hiểu rõ.
…
Đại Tử đã thăng cấp Thủ Lĩnh vào ngày hôm qua. Dưới tình huống phẩm chất và đẳng cấp đạt tiêu chuẩn, trên thực tế việc đột phá đối với ngự thú cũng không phải là một chuyện rất khó.
Tuy nói phải cần thời cơ để đột phá, nhưng cũng không phải lúc nào cũng cần đến chiến đấu sinh tử mới có thể bức bách ngự thú tiến hóa.
Chỉ cần tinh khí thần của ngự thú này đạt tới trạng thái đỉnh phong, sau đó sẽ nước chảy thành sông đột phá, đây là một quá trình tự nhiên mà thành.
Rạng sáng ngày thứ hai, Cao Bằng cưỡi A Ban đi đến trường thi của vòng thứ nhất, kỳ thi trước đó Cao Bằng không biết có tất cả bao nhiêu người. Cũng không biết có bao nhiêu người tiến vào vòng thứ hai.
Cao Bằng vốn cho rằng chí ít sẽ có mấy trăm người, nhưng sau khi đi tới hiện trường mới phát hiện chỉ có vài người đứng ở trường thi chờ giám khảo.
Xem ra mình tới quá sớm rồi, Cao Bằng cười cười trong lòng.
Sau đó một mực chờ thêm nửa giờ, chờ đến khi giám khảo tới cũng không có thêm một thí sinh nào đến đây.
Một chiếc xe Jeep có biển quân khu lái tới từ phía xa, cuối cùng dừng sát ở ven đường.
- Được rồi, ta chính là người phụ trách của các ngươi.
Một người đàn ông để tóc ngắn, đeo kính mắt đi xuống từ trên chiếc xe Jeep dừng sát ven đường,
- Tốt, mọi người giữ yên lặng đã.
Tám người, tham gia thi thế mà chỉ có tám người. Cao Bằng có chút im lặng, ngần ấy người thì còn tham gia vòng thi thứ hai gì chứ, trực tiếp phân ra mười hạng đầu trong tám người này không được sao?
Cao Bằng nhịn không được độc miệng.
- Địa điểm diễn ra vòng thi thứ hai không ở thành phố Trường An, cũng không ở gần thành phố Trường An, mà là ở rừng rậm Thái Dương Sơn của căn cứ thành phố Giang Nam. Bây giờ nói cho các ngươi biết cũng là để các ngươi chuẩn bị tâm lý trước, lần thi này sẽ không phải lôi đài chiến, cũng không phải là chiến đấu một đối một, mà là tiến hành thực chiến sinh tồn chân chính ở trong rừng rậm!
Rừng rậm Thái Dương Sơn đã được các Ngự Sử đỉnh cấp tìm kiếm và tra xét, trăm phần trăm loại bỏ khả năng tồn tại quái vật cấp Lĩnh Chủ.
Đôi mắt người đàn ông dừng lại một chút,
- Nhưng mà ở trong rừng rậm Thái Dương Sơn đã phát hiện không dưới năm trăm con quái vật cấp Thủ Lĩnh, đồng thời tồn tại quái vật cấp thủ lĩnh đỉnh phong.
- Căn cứ thành phố Giang Nam, Đại Dương Sơn?
Mọi người ở đây đều mộng, làm sao đột nhiên lại phải chạy xa như vậy.
- Mặc dù trên nguyên tắc Liên minh chính phủ và Liên minh Ngự sử sẽ tận lực bảo hộ an toàn tính mạng của các ngươi, hơn nữa sẽ cấp cho các ngươi đạn tín hiệu để có thể sử dụng trong thời khắc nguy cấp. Nhưng mà nhân viên cứu viện chạy đến cũng cần thời gian, cho nên các ngươi cần phải nắm chắc thời cơ để sử dụng đạn tín hiệu. Đương nhiên, cụ thể ra sao ta sẽ không nói nhiều, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người nói cho các ngươi biết.
- Vòng thi thứ hai của Ngự Sử sinh cũng không có tính chất cưỡng chế nhất định phải tham gia. Các ngươi có thể từ bỏ thi, nó sẽ không ảnh hưởng gì đến thành tích thi vòng thứ nhất của các ngươi. Được rồi, các ngươi có nửa tiếng cân nhắc sau đó đưa ra lựa chọn, nửa giờ sau sẽ có máy bay tới đón.
Nói xong cũng không còn để ý đến tám tên thí sinh này nữa, chỉ yên lặng đi tới một bên rồi móc ra một bao thuốc lá từ trong túi, lấy ra một điếu thuốc thôn vân thổ vụ.
Đang hút thuốc, hai mắt người đàn ông bỗng thấy tối sầm, một thân ảnh khổng lồ che khuất ánh sáng mặt trời.
Ngẩng đầu, A Ngốc từ trên cao nhìn xuống hắn.
- Làm gì thế?
Gã đeo kính thở ra một ngụm khói, nghi ngờ nói với A Ngốc.
A Ngốc nâng tay phải lên, dưới hắc bào là xương tay màu trắng.
Gã đeo kính nhíu mày suy tư, sau đó chần chờ đưa tay phải ra nhẹ nhàng nắm chặt lại,
- Chào ngươi.
A Ngốc không hề bị lay động, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên tay hắn.
Gã đeo kính giờ mới hiểu được A Ngốc không phải muốn bắt tay với hắn, mà là muốn thuốc của hắn, không khỏi nhức cả trứng nói ra:
- Ngươi đã gầy đến mức chỉ còn có bộ xương, giờ lại còn muốn hút độc? Ngươi làm sao lại nghiện thuốc đến mức này?
Cũng không phải gã đeo kính keo kiệt, mà là mỗi một người hút thuốc khi đối đãi với thuốc lá của mình đều sẽ tính toán tỉ mỉ.
A Ngốc vẫn như cũ đưa tay phải ra, duy trì tư thế muốn thuốc.
Nó đã là một bộ khô lâu thì còn có cái gì để ngượng ngùng.
Cuối cùng gã đeo kính thật sự không có cách nào, lấy một điếu thuốc từ trong bao ra đưa cho A Ngốc.
A Ngốc nhận lấy điếu thuốc rồi trực tiếp để vào trong miệng, không ngừng nhai nuốt.
- Này này, không phải như thế, còn không có châm lửa mà!
Trông thấy nó lãng phí thuốc lá như thế, gã đeo kính đau lòng hô to. Đây chính là thuốc lá đặc cung của quân khu, dùng thuốc lá biến dị chế tác thành.
Sau đó một màn khiến hắn phải trợn mắt há hốc mồm phát sinh, dược thảo bên trong điếu thuốc bị A Ngốc nhai nuốt bay ra từng đoàn từng đoàn sương mù màu xám, thôn vân thổ vụ.
Thế mà còn có loại thao tác này? !
----------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top