Chương 134: Ngày Đầu Tiên
Trước TV, điện thoại di động và máy vi tính đã sớm có không ít người chờ đợi.
Tiết mục rốt cục bắt đầu.
Trong màn hình đen kịt lóe ra từng điểm từng điểm hồng sắc, cuối cùng mấy điểm sáng này càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng sáng rõ, cuối cùng hội tụ thành từng dãy hỏa diễm màu đỏ. Hỏa diễm hóa thành vài chữ to —— Rừng rậm Đại Dương Sơn.
Trong video truyền đến âm thanh xoay tròn của cánh quạt máy bay trực thăng, một giọng nói vừa đúng lúc truyền ra:
- Hoan nghênh mọi người xem bản chuyên mục, đây là ngày đầu tiên của cuộc tranh tài giữa các Ngự Sử sinh đáng yêu tại Đại Dương Sơn. . .
- ? ? ?
Trước màn hình vô số người sửng sốt, phong cách của cái tiết mục này. . . Có chút quen thuộc.
Khiến bọn họ có loại cảm giác đang xem phim phóng sự.
- Ngày đầu tiên, mấy tiểu Ngự Sử sinh hoạt bát đáng yêu này từ trên giường đứng lên. . .
Lời thuyết minh đến chỗ này thì càng lúc càng mờ nhạt, sau đó bên trong hình ảnh truyền đến mấy âm thanh vang dội:
- Tất cả thí sinh xin chú ý, tất cả thí sinh xin chú ý. . .
Tựa như sét đánh trời mưa thu quần áo, ở góc độ từ trên cao nhìn xuống, có thể rõ ràng nhìn thấy cửa phòng không ngừng bị mở ra, sau đó từng người từng người Ngự Sử sinh xông ra ngoài.
Tiếp theo lời thuyết minh càng trở nên mờ mịt, nhịp trống mạnh mẽ vang lên, tiết tấu khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Cột sáng màu trắng chiếu xuống rừng rậm, tựa như đèn đường bắt mắt, chỉ dẫn con đường tiến lên cho Ngự Sử sinh.
Từng người từng người Ngự Sử sinh ngồi trên lưng ngự thú, hoặc là bị ngự thú ôm trong ngực rồi mạnh mẽ chạy trong rừng rậm, có thể nói là bát tiên quá hải hiển lộ thần thông.
Trong đó hình ảnh chói mắt nhất chính là một ngự thú khổng lồ bay trong bầu trời đêm, theo sát đằng sau máy bay trực thăng. Sau khi ánh đèn chiếu vào mới nhìn rõ đây là một con kền kền núi lửa, trên lưng kền kền núi lửa nằm sấp một nam sinh, nhìn qua có vẻ rất xấu hổ.
Cuối cùng sau khi đến điểm cuối, tên nam sinh này ra sức vung vẩy hai tay, trong miệng nói những từ ý nghĩa không rõ, sau đó thợ quay phim rất nghiêm túc quay chụp cả người hắn ở từng góc độ khác nhau.
Lại đến phía sau, ba đạo thân ảnh nhanh nhất vạch phá rừng cây ra ngoài.
Cùng lúc đó, ở bên trong một tòa biệt thự vùng ngoại thành của thành phố Trường An, một đầu bạch hạc một chân mập mạp rất kích động từ dưới đất đứng lên, suýt chút nữa không đứng vững được. Sau đó trong miệng nó phát ra những tiếng kêu ý nghĩa không rõ, không ngừng vung vẩy hai cánh như muốn nói với ông lão bên cạnh điều gì đó, thần sắc có vẻ rất kích động, không ngừng chỉ vào một người trong TV.
Ông lão gật đầu cười ha hả, cầm trong tay một chậu cá tầm lớn màu mỡ màu đỏ rực đưa qua,
- Nhanh ăn đi, ăn nhiều một chút mới có thể trở nên mạnh hơn, đuổi theo bước chân của chủ nhân ngươi.
Bạch hạc một chân rất do dự, bởi vì bụng nó bây giờ đang rất no, nhưng mà chậu đồ ăn này nhìn qua có vẻ ăn rất ngon.
Xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng nhẫn tâm nhắm mắt lại!
Miệng lớn ăn hết!
. . .
Đây là ngày đầu tiên Cao Bằng đi tới Đại Dương Sơn, mặt trời đã sắp xuống núi, sắc trời mờ nhạt.
Nơi này không hổ là rừng rậm dã ngoại, khác biệt hoàn toàn với sơn cốc huấn luyện, ở chỗ này Cao Bằng gặp được không ít dược liệu.
Lúc ban đầu tính cách tham tiền của Cao Bằng khiến cho hắn không kìm lòng được lấy tất cả dược liệu và các loại tài liệu gặp phải ven đường nhét vào trong bọc, sau khi không nhét vào nổi liền cho vào bên trong không gian tùy thân của A Xuẩn.
Đến cuối cùng Cao Bằng phát hiện thật sự không cầm nổi, chỉ có thể tiếc nuối vứt bỏ một bộ phận tài liệu có giá trị thấp nhất.
Rừng rậm này chính là một mảnh đại bảo tàng đang đợi khai thác! Cao Bằng cảm khái trong lòng.
Không chỉ là nơi này, trên cơ bản mỗi cánh rừng đều là một đại bảo tàng chờ đợi khai quật.
Càng là nơi ít người lui tới, càng có thể sinh ra kỳ chân.
Về phần cột tích phân mà quan giám khảo nói tới, một cái Cao Bằng cũng không gặp phải, cũng có thể là do hắn chưa xâm nhập vào trong rừng rậm.
Đây là một mảnh rừng rậm xa lạ, Cao Bằng sẽ không lỗ mãng xông vào sâu bên trong, trước tiên thăm dò kỹ ở bên ngoài rồi tính tiếp.
Trải qua một ngày thăm dò, ngay cả một quái vật cấp Thủ Lĩnh Cao Bằng cũng không gặp phải, nhưng mà quái vật cấp Tinh Anh lại bắt gặp không ít. Tuy nhiên những quái vật này đều rất thông minh, khi cảm giác được khí tức ngự thú cấp thủ lĩnh trên người của A Ngốc và Đại Tử liền tránh đi thật xa, không có xông lên chịu chết.
Những quái vật này cũng quá thông minh rồi, quái vật trong tiểu thuyết không phải đều bất chấp tất cả trực tiếp xông lên sao.
Cao Bằng rất im lặng.
Mắt nhìn thấy sắc trời càng ngày càng tối, Cao Bằng chuẩn bị tìm một chỗ để qua đêm.
Hắn nhớ kỹ trên đường đến đây có nhìn thấy một cái sơn động, lúc ấy có đi vào sơn động nhìn thoáng qua, trống rỗng không một có thứ gì.
Trở về theo đường cũ, ngồi trên cổ của A Ngốc, cũng chỉ mười phút đã nhìn thấy sơn động.
Ở bên ngoài sơn động có từng đầu dây leo rậm rạp rủ xuống từ phía trên, che kín lối vào của sơn động.
Cao Bằng để cho A Ngốc đi vào. A Ngốc đột nhiên dừng bước lại, trong miệng phát ra từng tiếng gào thét uy hiếp.
Đại Tử vẫn một mực lẳng lặng nằm ở bên cạnh đột nhiên ngẩng cao đầu lên, hai chiếc râu trên đầu không ngừng lay động, trong mắt lóe ra hào quang sáng tỏ, sau đó mở ra mấy trăm chiếc chân xông vào trong huyệt động.
- Chờ một chút ——
Cao Bằng muốn ngăn Đại Tử lại nhưng đã chậm, Đại Tử đã vọt vào trong.
Trong huyệt động truyền ra một tiếng rít gào!
- Rống!
Là gấu. Cao Bằng híp mắt lại, tiếng kêu của gấu rất dễ phân biệt, trầm thấp, khàn khàn, hữu lực, có đặc thù rõ ràng.
Trong huyệt động truyền ra âm thanh chiến đấu, còn có tiếng gấu gào thét phẫn nộ.
Cao Bằng không dám trì hoãn, nhanh chóng nhảy xuống từ trên lưng A Ngốc, để cho nó đi vào trợ giúp Đại Tử.
Sau khi A Ngốc tiến vào thì tiếng kêu của gấu càng trở nên táo bạo, cuối cùng phát ra vài tiếng kêu thảm, âm thanh triệt để dập tắt.
- Chết rồi.
Giọng nói của A Ngốc vang lên trong đầu Cao Bằng.
Cao Bằng vén lớp dây leo trước cửa hang động ra rồi bước vào trong. Cái hang động này không sâu, có hình bình rượu, diện tích khu vực bên trong rộng rãi hơn so với cửa vào.
Lúc này, ở giữa hang động nằm một thân ảnh màu đen máu me khắp người,
【 Tên quái vật 】: Hắc Phong Hùng
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 16
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Tinh Nhuệ
【 Trạng thái quái vật】: Đã tử vong
Ba chữ to màu xám trắng tuyên cáo con Hắc Phong Hùng này đã tắt thở.
Ở trên người Hắc Phong Hùng có một vết thương trí mạng, đó là một cái khe trên đỉnh đầu, phảng phất bị một loại trọng khí nào đó đánh nát, một lượng lớn óc chảy ra ngoài theo khe hở. Trong hang động tràn đầy mùi máu tươi và mùi hôi thối gay mũi.
Cao Bằng nhíu chặt lông mày, ra lệnh cho Đại Tử cắt tay của Hắc Phong Hùng rồi ném nó ra khỏi hang động. Mặc dù Đại Tử và A Ban bình thường đều ăn thực phẩm chín và một số loại đồ ăn có năng lượng cao, nhưng cũng không đại biểu chúng nó không ăn thịt tươi mới mẻ.
Ngửi được mùi máu tươi, cảm xúc của mấy ngự thú đều có biến hóa với trình độ khác nhau. Trong đó trạng thái của Đại Tử là rõ ràng nhất, hai chiếc râu trên đỉnh đầu không ngừng lay động, đi lại bồi hồi trong hang động.
Cao Bằng phát hiện từ sau khi Đại Tử càng ngày càng thường xuyên tiếp xúc với chiến đấu, tính cách đã phát sinh không ít biến hóa, trở nên càng ngày càng hiếu chiến.
Hắn nhớ kỹ thầy Trương đã từng nói qua, Tử Bối Hoàng Trảo Ngô là một loại rết biến dị có tính tình hung mãnh. Đại Tử mặc dù tiến hóa thành Tử Bối Lôi Ngô, nhưng Tử Bối Lôi Ngô cũng là một loại quái vật có tính tình hung mãnh.
Cao Bằng đã phát hiện cảm xúc của Đại Tử có chút không đúng, vừa rồi hắn còn chưa hạ lệnh công kích mà Đại Tử đã chủ động xông vào rồi chiến đấu.
- Đại Tử, đến đây.
Cao Bằng tìm một chỗ tương đối sạch sẽ trong hang động ngồi xuống, vẫy tay với Đại Tử.
Đại Tử thành thật bò đến, an tĩnh nhìn về phía Cao Bằng, thần sắc có chút hậm hực, mê mang nhìn chủ nhân.
---------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top