Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 140: Vây Công

Chương 140: Vây Công
Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng đột nhiên cảm thấy phần bụng mát lạnh, một con rết hung ác chạy tới chạy lui bên dưới bụng nó.
Đại Tử đang tìm kiếm điểm trắng nhỏ ở khắp nơi thì đột nhiên dừng lại, trước mắt một căn chân đốt hiểm hóc cắm sượt qua đầu của nó, cắm sâu vào bùn đất dưới chân, phát ra âm thanh xốp mềm.
Đại Tử bị giật nảy mình, trong lòng run sợ nhìn thoáng qua căn chân đốt trước mặt, đột nhiên xuất hiện một căn chân đốt làm cho nó rất kinh sợ.
Cẩn thận từng li từng tí nhìn qua, sau đó chần chờ rút lui về phía sau hai bước. Bởi vì Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng đang điên cuồng giẫm loạn, nếu như không phải nó đi lại cẩn thận, có khả năng đã bị trực tiếp giẫm trúng.
Đại Tử điên cuồng uốn éo thân thể, tựa như một con cá đang linh hoạt bơi xuyên qua giữa rất nhiều cái chân. Hai mắt nhỏ đen kịt chuyển động, không ngừng tìm kiếm điểm nhỏ màu trắng mà chủ nhân nói tới.
Ở đâu? Ở đâu?
Đại Tử điên cuồng tìm kiếm, thị lực của nó vốn không phải là rất tốt, cộng thêm việc Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng đang chuyển động với tốc độ cao khiến thân thể có vẻ hơi mơ hồ, cho nên Đại Tử nhìn rất chóng mặt.
Lúc này A Ngốc cũng lâm vào tình cảnh lúng túng, bởi vì thân thể của nó bị Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng dùng chân đốt xuyên thủng, cho nên vẫn một mực bị vây tại chỗ cách Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng khổng đủ một mét. Muốn lùi về sau để thoát ra nhưng nhất thời không có cách nào làm được.
A Ngốc không dám lui lại, nếu không Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng càng dễ dàng công kích nó.
Khanh ——
Một căn chân đốt giống như trường thương từ đỉnh đầu xuyên thẳng xuống, trực tiếp đánh trúng vào bả vai A Ngốc, phát ra âm thanh kim loại va vào nhau.
Bả vai A Ngốc bị đánh trúng hơi lõm xuống, nơi bị đánh trúng xuất hiện một điểm trắng nhỏ.
Ngay ở dưới thân của Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng Đại Tử đã dừng lại, hai chiếc râu trên đỉnh đầu vốn đang lay động kịch liệt đột nhiên cứng đờ, đôi mắt nhỏ gắt gao nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó trên bụng Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng.
Tìm được! Rốt cuộc tìm được!
Sau đó Đại Tử lại đột nhiên phát hiện một chuyện rất lúng túng —— Nó không với tới.
Mặc dù nhiều chân, nhưng mà chân ngắn lại là sự thật, hơn nữa cũng chưa từng nghe nói có con rết nào có thể nhảy dựng lên, có thể nhảy lên nửa mét đã là kết quả mà Đại Tử phải dốc hết toàn lực.
Dùng sức nhảy lên phía trên, nhảy lên cao nửa mét. . . Sau đó bịch một tiếng rơi trên mặt đất.
Chân của Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng điên cuồng giẫm loạn, ngay lúc Đại Tử rơi xuống đất liền bị một căn chân đốt giẫm trúng.
Mặt ngoài vỏ giáp màu tím bộc phát ra tiếng cọ xát chói tai, có tia lửa bắn ra. Nơi tiếp xúc hơi lõm vào phía trong tạo thành từng tầng từng tầng đường vân hình xoắn ốc.
Phốc phốc!
Vỏ giáp trong nháy mắt đã bị xuyên thủng, Đại Tử kêu thảm một tiếng rồi cuộn thành một đoàn.
Tựa như bị một chiếc đinh đính vào mặt đất, thống khổ giãy dụa.
Trong lòng Cao Bằng đột nhiên xiết chặt. Vô luận hắn có bao nhiêu ngự thú thì tình cảm giữa Đại Tử và hắn là thâm hậu nhất, đây là chuyện khó mà dứt bỏ, bởi vì Đại Tử là ngự thú đầu tiên của hắn.
Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng thấy mình giẫm trúng con rết nhỏ, trong lúc nhất thời cũng không vội rút chân ra. Đáy mắt của nó hiện lên một tia thần sắc tàn bạo, còn có một chút bạo ngược khó mà hiểu được.
Đồng thời nâng lên một căn chân đốt khác, nhắm thẳng vào cái đầu đang không ngừng lay động của Đại Tử.
Linh hồn hỏa diễm trong hốc mắt của A Ngốc tăng vọt, cảm xúc phẫn nộ khó mà miêu tả ấp ủ trong đáy lòng, bộc phát.
Mấy tháng nay tiếp xúc với Đại Tử và A Ban bọn nó, A Ngốc đã coi bọn nó trở thành bằng hữu của mình.
Mặc dù tên gia hỏa Đại Tử này thường xuyên ăn dấm, mặc dù lá gan của A Ban rất nhỏ, mặc dù A Xuẩn thật sự rất xuẩn!
Nhưng mà nó đã coi bọn chúng thành bằng hữu của mình.
A Ngốc há to miệng rồi nhắm thẳng vào cái đầu to của Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng trước mặt, sau đó trực tiếp cắn một cái!
Không lưu tình chút nào, răng nanh sắc bén lóe ra hàn quang.
Chân của Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng vừa mới nâng lên được một nửa thì đột nhiên cứng đờ, dừng lại giữa không trung, sau đó nâng lên cao.
- Tê!
Phần đầu của nó bị A Ngốc cắn trúng, đúng lúc cắn phải một con mắt trong đó làm huyết dịch bắn tung toé.
Con mắt bị cắn nát, đây là sự đau đớn đến cỡ nào.
Nỗi đau xé rách tim gan khiến Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng căn bản không rảnh để ý đến con rết nhỏ ở dưới chân. Thân thể nằm về phía dưới, sau đó giương cao lên, A Ngốc vẫn một mực bị xuyên bởi một căn chân đốt cũng bị Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng hất ra.
Con mắt bị cắn rách, một dòng máu màu xanh lục theo vết thương chảy ra ngoài.
- Đại Tử, trước tiên rút trở về đi.
Cao Bằng ra lệnh với Đại Tử.
Đại Tử phảng phất không nghe thấy được, gắt gao nhìn chằm chằm vào điểm nhỏ màu trắng nằm ở trung tâm phần bụng của Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng.
Cao Bằng có thể cảm nhận được một luồng cảm xúc thù hận truyền đến từ ý thức của Đại Tử. Luồng cảm xúc này nhằm vào Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng vừa đả thương nó.
Mà một con mắt của Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng bị cắn rách, máu chảy đầy mặt, nhìn qua rất thê thảm.
Nhưng trên thực tế trừ con mắt ra thì Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng cũng không nhận phải thương tích quá lớn, sức chiến đấu của nó vẫn còn duy trì ở một trình độ rất cao.
Để đổi được nó thì A Ban và Đại Tử phía bên mình đều phải hứng chịu mức độ thương thế khác nhau.
Đại Tử đột nhiên mở to miệng, bên ngoài thân bắn ra từng tầng từng tầng hồ quang điện màu tím. Hồ quang điện hội tụ thành tia, sau đó các tia hội tụ vào một chỗ cuối cùng hóa thành một đạo lôi đình màu tím bộc phát ra ngoài!
Bành!
Trong không khí nổ ra một tiếng sét, tựa như một tiếng pháo nổ vang.
Lôi đình bắn thẳng lên phía trên, bay ra xa năm, sáu mét. Từ xa nhìn lại tựa như một thanh trường kiếm hình rắn màu tím đâm về phía trước.
Cao Bằng mở to hai mắt, chăm chú nhìn chằm chằm vào đạo lôi đình này, hô hấp ngừng lại.
Lôi đình trúng đích. Với khoảng cách ngắn như vậy, lại đột nhiên bộc phát làm cho Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng căn bản không kịp tránh né, thậm chí không kịp phản ứng.
Trong lúc âm thanh lôi đình nổ vang truyền vào trong đầu của nó, đồng thời một cảm giác đau nhói cũng theo phần bụng truyền đến.
Lôi đình đáng trúng phần bụng của Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng, nơi bị đánh trúng cách điểm nhỏ màu trắng nửa mét. Từ nơi đó làm trung tâm lan tràn ra bốn phía, hóa thành một mảnh ấn ký cháy đen, tựa như cây cối bị sét đánh trúng, một mảnh đen kịt.
Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng bị đau nhảy ra phía ngoài mấy mét, sau đó quay đầu, một con mắt còn sót lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Đại Tử.
Một bầu không khí vi diệu lan tràn trong rừng rậm.
Đại Tử không chút nào yếu thế, hung ác nhìn chằm chằm Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng. Cả người nó hơi khom xuống tựa như một cây cung, vận sức chờ phát động.
Sinh tử coi nhẹ, không phục liền đánh!
A Ngốc vây đến từ bên cạnh. A Ngốc vẫn một mực đứng thẳng giờ đã hơi khom người, giống như viên hầu nằm rạp xuống, cốt trảo sắc bén cắm vào bùn đất dưới chân, Huyết Ti Tâm trong lồng ngực điên cuồng đập mạnh.
. . .
- Nếu như tôi không nhìn lầm thì hai con ngự thú này đều là cấp Thủ Lĩnh.
Một thành viên trong tổ hành động đặc biệt kinh ngạc nói.
- Ở giai đoạn này mà đã đồng thời có được hai ngự thú cấp Thủ Lĩnh, có thể nói là rất hiếm thấy.
- Tuy nhiên muốn dùng hai con ngự thú cấp Thủ Lĩnh này để đánh bại Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng thì vẫn có chút khó.
Tổ trưởng lắc đầu.
- Tổ trưởng, Bạch Mân Côi đã sắp đuổi tới nơi. Nàng hỏi thăm nên trực tiếp đánh giết Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng hay là yên lặng theo dõi kỳ biến?
Tổ trưởng nhíu mày, dựa theo quy củ định ra từ ban đầu thì bọn họ không thể nhúng tay.
Nhưng mà vừa chết một thí sinh, người ở phía trên đã bắt đầu khẩn trương.
Thở dài một hơi,
- Nói cho Bạch Mân Côi, bảo nàng trực tiếp đánh giết con Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng này đi.
--------------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất