Chương 161: Đường Về
Đầu Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn kia đã thành công tấn cấp Lĩnh Chủ, cho nên nhiệm vụ lần này cũng coi như hoàn thành.
Mặc dù có chút chuyện nhỏ xen vào giữa, chạy tới một con quái vật cấp ngụy Lĩnh Chủ, nhưng kết quả cuối cùng vẫn phù hợp với mong muốn.
Đại khái. . . Là phù hợp với mong muốn đi. Trần Tuyết Hà nghĩ như vậy.
Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu kéo con mẫu chu đã mất đi năng lực di động này bay lên không trung rời khỏi rừng rậm.
Trong khu vực trung tâm rừng rậm, một đầu đại tinh tinh màu đen thân cao chín mét leo lên đỉnh một cây đại thụ cao chừng hơn trăm mét, hái xuống một quả màu xanh nuốt vào trong bụng. Sau khi ăn quả này xong, bộ lông màu đen của đại tinh tinh hơi dựng lên, từng đoàn từng đoàn khói xanh mờ mịt dâng lên từ gốc đến ngọn của từng sợi lông.
Nó có thể cảm giác được ở ven rừng rậm có mấy đạo khí tức không kém dâng lên sau đó lại biến mất, nhưng lại không có một đạo khí tức nào có can đảm xâm nhập đến đây khiêu khích địa vị bá chủ của nó, đắc ý lầm bầm hai tiếng.
Hắc Tẫn lĩnh chủ nằm ở trên chạc cây, nhắm mắt lại ngủ, bàn chân lớn hơi lay động, nhìn qua tựa hồ rất vui vẻ.
Một lát sau, tiếng ngáy đều đều chậm rãi truyền ra từ trên nhánh cây.
. . .
Sau khi rời khỏi rừng rậm, Cao Bằng và ông Lưu liền chia tay với mấy người Trần Tuyết Hà. Tài liệu mà Trần Tuyết Hà đã đáp ứng cho Cao Bằng bị Cao Bằng xin miễn.
Hai ngày trước lúc ông ngoại tới đã nói với Cao Bằng, nếu cần đến tài liệu gì thì trực tiếp nói với hắn. Đối với ông ngoại của mình Cao Bằng cũng không có ý khách khí, đến lúc đó cũng thuận tiện tăng phẩm chất cho ngự thú của ông ngoại và ông Lưu một phen.
Chỉ là trước mắt không tiện vận chuyển tài liệu đến, những chuyện này Cao Bằng định khi đến Du Châu rồi lại bắt đầu chuẩn bị, một chút tài liệu cần đến cũng đã báo trước cho ông ngoại.
Về phần trợ giúp Trần hội trưởng, Cao Bằng cũng có ý tiện thể trả nhân tình. Mặc kệ hắn có đồng ý hay không, chí ít lúc trước Trần hội trưởng quả thật đã chân tâm trợ giúp hắn, vậy là đủ.
Lần này cũng coi như trả lại nhân tình cho Trần hội trưởng.
Sau khi rời khỏi rừng rậm liền cáo biệt với mấy người Trần hội trưởng, Cao Bằng và ông Lưu tiếp tục đi về phía nhà mình.
- Ông Lưu, từ trước tới nay ngài chưa từng nói với cháu là mình có ngự thú cấp Lĩnh Chủ.
Cao Bằng tức giận nói với ông Lưu.
Ông Lưu nhìn Cao Bằng một chút, cười ha ha,
- Cháu cũng không có hỏi mà.
- . . .
Cao Bằng.
Không có chuyện gì ai sẽ đi hỏi cái này chứ!
- Đại gia, cái con ngự thú cấp Lĩnh Chủ đó là con ngự thú thứ nhất của ngài sao?
Cao Bằng hiếu kì hỏi.
- Không phải, con ngự thú thứ nhất của ta là Huyễn Ảnh Long Tích.
Ông Lưu lắc đầu.
- Kỳ thật đầu Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu này xuất hiện ở trên hòn đảo sau khi tai biến xảy ra một đoạn thời gian ngắn, lông vũ cũng mất không ít. Sau đó ta mang nó về, mỗi ngày đút cho nó ăn, qua một đoạn thời gian nó liền chủ động tìm ta ký kết huyết khế.
Dừng một chút, ông Lưu tiếp tục nói:
- Kỳ thật thiên phú của nó cũng không phải rất tốt, lão Kỷ giúp ta xem qua. . .
Lúc ông Lưu nói xong lời cuối cùng thì giọng nói biến nhẹ.
Xung quanh rất trống trải, ngoại trừ mấy ngự thú thì không còn ai khác.
Ngừng một chút, tựa hồ không thu được Cao Bằng kích động đáp lại, ông Lưu lúng túng ho khan hai tiếng,
- Sau khi trở về có thể để lão Kỷ giúp cháu kiểm tra thiên phú của ngự thú một chút.
Cao Bằng kinh ngạc, chẳng lẽ ông ngoại cũng có khung số liệu này.
Chần chờ một chút,
- Ông ngoại hắn kiểm tra. . . Như thế nào?
- Cần chuẩn bị một chút tài liệu, ngự thú và quái vật đều có thể kiểm tra. Yên tâm đi, sẽ không gây ra tổn thương đối với ngự thú của cháu.
Ông Lưu an ủi.
Cao Bằng gật đầu, xem ra ông ngoại hẳn là có phương pháp kiểm tra khác.
- Coi như thiên phú không phải rất tốt cũng không sao!
Ông Lưu lấy tay phải vỗ vào vai Cao Bằng,
- Thiên phú của Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu cũng không tính là rất tốt, nhưng mà nó vẫn có thể đạt đến cấp Lĩnh Chủ.
- Nó làm như thế nào?
- Rèn luyện.
- Rèn luyện?
- Các loại phụ trọng rèn luyện, rèn luyện mỗi một phần cơ bắp ở khắp toàn thân, một lần lại một lần đột phá cực hạn của mình.
Ông Lưu cảm khái nói.
- Chỉ là dường như nó đã đạt tới cực hạn với loại rèn luyện này rồi, thực lực của nó đã rất lâu không có tăng trưởng.
Cao Bằng đột nhiên nghĩ đến Hắc Bạo Viên, cả hai có cách làm khác nhau nhưng kết quả giống nhau đến kỳ diệu.
Nếu như ở trước tai biến thì những động vật này nếu chỉ đơn thuần rèn luyện cơ bắp cũng sẽ không thể đưa đến loại phản ứng hóa học khủng bố này, nhưng mà sau tai biến thì quy tắc thế giới đã phát sinh biến hóa.
Cao Bằng đột nhiên nhớ tới bên trong lộ tuyến tiến hóa của Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu có một loại là lực lượng tiến hóa.
Nếu như lựa chọn con đường này thì cuối cùng có thể tiến hóa thành ma quỷ cơ điểu hay không? Cao Bằng ý tưởng đột phát.
Quay đầu liếc mắt nhìn mấy ngự thú của mình, trong cuộc chiến này Đại Tử, Tiểu Diễm và A Ban ở toàn bộ hành trình đều là người qua đường.
Nhưng mà loại cấp bậc chiến đấu này đúng là đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của chúng nó.
. . .
Trên đường lớn, một tiểu đội săn quái lái xe về thành, trong cốp ở phía sau của xe tải chứa ngự thú và mấy thi thể của quái vật, mấy thứ này chính là thu hoạch bọn họ trong hai ngày này.
Bất chấp nguy hiểm có thể gặp phải quái vật cấp Thủ Lĩnh, thăm dò ở biên giới rừng rậm.
Vụng trộm đánh giết mấy quái vật cấp bình thường, vận khí tốt ngẫu nhiên sẽ săn giết được một chút quái vật có phẩm chất Tinh Nhuệ, hoặc là ngắt lấy một chút dược liệu thường gặp đi bán. Ở trong quá trình này phải chú ý không thể để cho ngự thú bị thương quá nặng, nếu không chỉ riêng tiền chữa bệnh cũng đã là một khoản tiêu phí lớn.
Một khi gặp phải quái vật cấp Thủ Lĩnh thì phải xem mặt, cầu nguyện đối phương đã ăn uống no đủ.
Bán đi quái vật săn giết được, thu hoạch sẽ chia đều cho mấy người trong tiểu đội săn quái.
Bài trừ phí tổn phụ cấp gia dụng, một chút tiền còn lại phải dùng để bồi dưỡng ngự thú. Bằng không một khi không thể theo kịp tốc độ tiến hóa của quái vật, vậy thì sẽ không phải là đi săn giết quái vật, mà là đi đưa thêm đồ ăn cho quái vật.
Đây chính là thực trạng sinh tồn của phần lớn Ngự Sử trong thế giới ngày nay.
- Hôm nay thu hoạch thật là thoải mái, một tổ con non Hoàng Văn Thương Lang vừa mới sinh ra, mang về bán đi, học phí học kỳ sau của tiểu tử nhà ta cũng đã có.
Trên xe một người đàn ông có gương mặt gầy gò lớn tiếng nói.
- Ha ha, lão Hoàng, tiểu tử nhà ngươi sắp được 18 tuổi rồi chứ, có nghĩ đến đưa cho hắn ngự thú gì hay không?
Người đàn ông vẫn một mực ngồi ở sau xe không lên tiếng, lúc đề cập đến con trai mình thì trên mặt lộ ra một tia ấm áp,
- Ta đã nói xong với ông chủ Liễu, để cho hắn lưu cho ta một con non Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn.
- Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn sao? Con giun cũng rất tốt, đến lúc đó có thể trốn ở trong đất, bắt chút quái vật gì đó cũng tiện lợi.
Người ngồi bên phải hắn trả lời.
Đột nhiên hắn phát hiện trong xe không có thanh âm nào,
- Các ngươi làm sao không nói chuyện?
- Ngươi xem nơi đó. . . Đó là cái gì?
Lão Hoàng chỉ vào bãi cỏ bên đường ở cạnh một tòa biệt thự.
- Không phải chỉ là biệt thự sao, chẳng lẽ ngay cả biệt thự mà ngươi cũng chưa từng thấy ——
Giọng nói của người ngồi bên cạnh Lão Hoàng đột nhiên cứng đờ, sau đó sững sờ nhìn vào hai cự thú khổng lồ trên bãi cỏ phía trước.
Trong đó có một con nhện lớn, nếu cả người hoàn toàn xòe ra thì có đường kính khoảng chừng hai ba mươi mét, lúc này đang vô lực nằm ở trên bãi cỏ, một quầng sáng không trọn vẹn xoay chầm chậm ở dưới chân của nó. . .
Trên lưng nó có một con cự điểu đang oai vệ ngẩng đầu đứng thẳng, dưới chân con cự điểu này mặc dù không hiển lộ quầng sáng, nhưng lại có thể một mực ngăn chặn con nhện kia.
Nhưng chỉ là một con nhện cũng đủ để cho bọn họ kinh hãi.
- Đó. . . Đó là lĩnh chủ? !
Cả đám người trên xe cứng đờ.
-----------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top