Chương 172: Ở Chỗ Này, Nàng Tự Do
- Mấy cái lân phiến này sử dụng được vô hạn sao?
Cao Bằng thử dò hỏi.
- Tất nhiên không phải, lân phiến có thể xua tan quái vật là do chúng có mùi của Hồng Lý Vương đại nhân. Lân phiến dùng lâu, mùi tự nhiên sẽ bị phai nhạt.
Lão hán nói giống như chuyện đương nhiên.
- Quái vật dùng để tế tự cũng không nhiều, một mảnh có thể dùng một năm.
Cao Bằng gật đầu. Trí thông minh của con Hồng Lý Vương này không thấp, cũng hiểu được hao lông dê.
Hơn nữa còn không cần chính mình mỗi ngày mệt gần chết đi săn mồi, tất nhiên sẽ có nhân loại chủ động đưa đồ ăn tới cửa cho nó.
Chỉ cần trả giá bằng một chút lân phiến không cần đến là được.
Cao Bằng cũng đại khái hiểu được Liên minh chính phủ vì sao không công khai thông báo loại tin tức này.
Sự an toàn của công dân bên dưới Liên minh chính phủ lại không phải do liên minh bảo vệ, lại có thể luân lạc đến mức tế tự quái vật.
Nhưng hết lần này tới lần khác muốn giữ gìn sự an toàn của một một tòa căn cứ thành phố, ít nhất cũng cần ngự thú hoặc là quái vật cấp Lĩnh Chủ mới có thể làm được.
Đồng dạng là nhân loại, Cao Bằng không khỏi im lặng.
Ở Du Châu và Trường An của hắn đều có Ngự Sử đứng đầu nhân loại trấn thủ, cho nên không cần sợ hãi quái vật ở rừng rậm xung quanh xâm lấn.
Nhưng mấy căn cứ nhỏ này lại không được.
- Ông chủ, đến rồi.
Đại gia chèo thuyền chậm rãi dừng sát thuyền vào bờ, nước bên bờ sông giống như thủy triều lên xuống, trong nước sông đục ngầu lộ ra một con rùa màu xanh nằm ở bãi nước cạn.
Nhìn thấy thuyền đến nó cũng không sợ, ngược lại hít hà một cách đầy thích thú. Sau đó phảng phất ngửi được thứ gì đó đáng sợ, hai con mắt nhỏ như hai hạt đậu xanh nheo lại, đầu rùa sợ hãi co rút, lập tức xoay người trốn vào sâu dưới đáy sông.
- Nơi này ngươi có quen thuộc không?
Cao Bằng hỏi thăm A Ngốc. Nếu như trước kia nó sinh sống ở nơi này, chắc hẳn sẽ cảm thấy quen thuộc với cảnh vật xung quanh mới đúng.
A Ngốc đi đến từ trong khoang thuyền, giẫm trên boong thuyền phát ra từng tiếng đông đông giòn vang.
A Ngốc ngắm nhìn bốn phía, sau đó nhảy từ boong thuyền ra ngoài, rơi vào bên bờ.
Giẫm trên đất bùn ẩm ướt mềm mại, xương ngón chân màu trắng bạc chìm sâu vào trong đất bùn.
Co người ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy bùn đất, bùn đất ướt át chậm rãi chảy ra từ giữa kẽ tay.
Linh hồn hỏa diễm trong hốc mắt A Ngốc chập chờn. Trong thoáng chốc nó tựa như trở về một năm trước, ở bên bờ sông quen thuộc này, một đám Hồng Thủy Viên chơi đùa, cãi lộn.
Một cái lưới lớn từ trên trời giáng xuống, móc ngược sắc bén cắm chặt vào da lông của nó.
Bởi vì nó cường tráng nhất nên đã trở thành con mồi cực phẩm trong mắt thợ săn, tình thế bắt buộc.
Nó phẫn nộ gào thét, cảnh báo cho tộc nhân khác rời khỏi bờ sông, trốn vào trong rừng sâu.
Nó tận mắt nhìn thấy con gái chỉ có ba tháng tuổi bị mẹ của nàng ôm đi, trốn vào rừng cây, cũng không biết con gái còn nhớ nó hay không.
A Ngốc chậm rãi đứng dậy, rút xương chân tráng kiện khỏi lớp bùn đất, mỗi một bước đều mang theo một mảng lớn bùn đất.
Từng bước một, A Ngốc kiên định đi vào sâu trong rừng cây.
Cao Bằng trả tiền cho người chèo thuyền, sau khi hẹn thời gian đến đón một cách cẩn thận mới mang theo mấy ngự thú còn lại lên bờ.
Tiến lên ước chừng mười phút đồng hồ, A Ngốc dừng bước lại bên dưới một mảnh cây cối cao lớn.
Đây là một mảnh rừng cây cao lớn, thân cây tráng kiện, phảng phất từng con mãng xà chui ra từ sâu trong lòng đất, uốn lượn trải rộng trong vùng trời này. Cành lá rậm rạp che khuất ánh sáng mặt trời, dẫn đến ánh sáng trong rừng cây có chút lờ mờ.
Ở trên cành cây có dấu vết quen thuộc. A Ngốc leo lên cây, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ vào vết tích để lại trên nhánh cây.
A Ngốc có chút lo lắng, bất an từ trên cành cây nhảy xuống.
- Không sao đâu, có lẽ bọn nó chỉ di chuyển thôi.
Cao Bằng an ủi A Ngốc.
- Ngươi cẩn thận tìm kỹ lại đi, xem có thể tìm đến dấu vết bọn nó để lại không?
A Ngốc gật đầu, dấu vết để lại ở nơi này đại khái là mấy tháng trước. Bên trong vùng rừng rậm này, thời gian mấy tháng đã có thể cọ rửa chôn vùi những dấu vết còn sót lại.
Nhưng dù sao A Ngốc cũng là một con Hồng Thủy Viên, vì thế nó tất nhiên hiểu rõ tập tính của Hồng Thủy Viên.
Được chủ nhân an ủi, A Ngốc không còn nhụt chí như trước. Nó giữ vững tinh thần tiếp tục tìm kiếm các dấu vết mà đồng tộc lưu lại.
Tộc quần Hồng Thủy Viên mặc dù rời khỏi chỗ ở ban đầu, nhưng mà vẫn sinh sống ở lưu vực Hồng Sa Hà. Điểm này A Ngốc rất khẳng định, bởi vì chỉ có vùng này mới có thể cung cấp đồ ăn và hoàn cảnh quen thuộc cho bọn chúng.
Nửa đường bọn họ tìm được một tộc quần Hồng Thủy Viên, A Ngốc nhìn chăm chú nửa giờ, cuối cùng mới tiếc nuối rời đi. Đây không phải tộc đàn của nó, bởi vì không có một khuôn mặt quen thuộc nào.
Trừ khi tộc đàn bị tiêu diệt, nếu không kiểu gì cũng sẽ có mấy khuôn mặt quen thuộc.
A Ngốc bước đi trong rừng rậm không biết mệt mỏi, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng kêu của Hồng Thủy Viên.
A Ngốc hơi ngừng lại, sau đó bước nhanh đi qua.
Đó một sườn đồi không quá cao, chỉ tầm bốn mươi mấy mét, bên dưới sườn đồi sinh trưởng rất nhiều cây cối.
Một mảng lớn dây leo rủ xuống từ trên sườn đồi.
Một vài con Hồng Thủy Viên ở trên cành cây chơi đùa cãi lộn.
A Ngốc đột nhiên ngây người, sững sờ nhìn qua tộc quần Hồng Thủy Viên này.
Cao Bằng xưa nay chưa từng thấy A Ngốc kích động như vậy.
Huyết Ti Tâm trong lồng ngực điên cuồng đập mạnh, không ngừng phồng lên, co vào. Những tơ máu trong khung xương trở nên căng phồng, quấn chặt vào xương cốt.
Chuyện này khiến Cao Bằng có chút hoài nghi, A Ngốc có thể đột nhiên kích động đến mức tan thành từng mảnh hay không.
- Nếu không ngươi qua đó nhận nhau với bọn chúng đi?
A Ngốc có chút động lòng, nhưng rồi lại cúi đầu liếc nhìn bộ xương của mình, im lặng không nói.
- Đi xem một chút đi, dù sao cũng là tộc nhân của ngươi. Không phải ngươi nói mình đã từng là Vương của cái tộc quần này sao.
Cao Bằng cổ vũ A Ngốc.
A Ngốc cuống quít khoát tay,
- Không đi! Không đi!
Giọng nói của của nó rất bối rối, mặc cho Cao Bằng khuyên như thế nào đều vô dụng. Sâu trong hốc mắt mơ hồ có từng điểm sáng màu lam óng ánh chảy xuôi, phảng phất đang thút thít.
Đây là lần thứ nhất Cao Bằng nhìn thấy A Ngốc khóc. Không nghĩ tới khô lâu cũng sẽ rơi lệ.
Hai tay A Ngốc nắm chặt vỏ cây, trốn ở phía sau đại thụ, cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra, lặng lẽ quan sát một con khỉ cái nhỏ bên trong bầy khỉ.
A Ngốc nhìn đến ngây dại,
Nàng sống vui vẻ, là tốt rồi.
Cha vô dụng, lúc ngươi ba tháng tuổi liền bị bắt đi, không thể vì ngươi che gió che mưa.
Nhưng mà. . . Cha vẫn một mực yêu ngươi.
Trên mặt A Ngốc không có thịt, cho nên nó cũng không cười được nữa.
Há to miệng, ngơ ngác nhìn về nơi xa. Nhìn qua tựa như một tên ngốc.
Cao Bằng cũng không quấy rầy A Ngốc, để mặc A Ngốc một mình lẳng lặng hưởng thụ cái cảm giác tốt đẹp lúc này.
Cuối cùng A Ngốc lưu luyến không rời buông tay ra, khom lưng, cẩn thận từng li từng tí trốn ở phía sau cây để tránh bị phát hiện.
- Bây giờ chúng ta trở về?
Cao Bằng sửng sốt.
A Ngốc gật đầu thật mạnh.
- Không mang theo con gái của ngươi về sao? Yên tâm, ta sẽ cho nàng cuộc sống tốt nhất.
Cao Bằng hứa hẹn với A Ngốc.
A Ngốc có chút động lòng, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu thật mạnh,
- Cùng ta, nàng không tự do. Ở chỗ này, nàng tự do.
Trong lòng Cao Bằng chấn động.
Đột nhiên không biết nên nói gì nữa.
A Ngốc nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai Cao Bằng, chăm chú nhìn hắn:
- Nhưng ở cùng chủ nhân, ta. . . Ta rất vui vẻ!
Trong lòng Cao Bằng rất ấm áp.
Sau khi xác nhận con gái sống tốt, A Ngốc liền rất thỏa mãn.
Quay người rời đi với mấy người Cao Bằng.
Cảm xúc của A Ban cũng bị lây nhiễm, có chút rầu rĩ không vui, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
- Ầm!
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng súng.
Tiếng súng vang vọng trong rừng rậm, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của tộc quần Hồng Thủy Viên.
A Ngốc vẫn một mực cúi thấp đầu đột nhiên cứng đờ. . .
------------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top