Chương 190: Đây Chỉ Là Thao Tác Cơ Bản
- Cái này cho cháu.
Lão Kỷ lấy một cái túi nhựa plastic màu đen từ trong túi quần ra, từ hình dáng góc cạnh của nó thì có thể suy đoán bên trong là đồ vật dạng laptop, điện thoại.
Cao Bằng nhận lấy, mở ra ngay trước mặt lão Kỷ. Bên trong túi chứa một tấm bản đồ màu vàng nhạt, sờ lên rất thô ráp, cũng không biết được chế tạo từ cái gì. Tiếp đó còn có một cái tấm phẳng và một cái la bàn tinh vi.
- Cái tấm phẳng này là năng lượng mặt trời, bên trong có bản đồ điện tử, còn có thể gọi điện thoại. . . Chỉ cần có tín hiệu, sử dụng địa đồ và la bàn ra sao mấy ngày nay ta sẽ dạy cho cháu. Bản đồ này là địa đồ nội bộ, địa hình lớn nhỏ và những nơi nguy hiểm gần thành phố Du Châu đều được viết rõ ràng ở phía trên, cháu phải xem nhiều một chút.
- Cháu có ngự thú loại phi hành, cho nên có được thêm một tầng đảm bảo so với phần lớn ngự sử khi đi thám hiểm. . . Lúc đối mặt với nguy hiểm cháu phải học được lấy hay bỏ. Có ông ngoại ở đây, ta sẽ mãi mãi là lực lượng của cháu, muốn làm cái gì thì cứ yên tâm to gan đi làm.
Gương mặt góc cạnh của Kỷ Hàn Vũ chẳng biết lúc nào trở nên nhu hòa, một vòng nụ cười ấm áp chầm chậm nở rộ ở trên mặt.
Cao Bằng quay lại, ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn ông ngoại, mái tóc màu xám bạc của ông ngoại được chải vuốt rất chỉnh tề.
Còn nhớ trước kia mái tóc của ông ngoại vẫn là màu đen.
- Ừ.
Cao Bằng dùng giọng mũi ừ một tiếng.
Đáng nhắc tới chính là trong nửa tháng này A Xuẩn rốt cục tấn cấp Thủ Lĩnh, thể tích không gian tùy thân tăng vọt, khoảng chừng bằng khoang sau của xe tải lớn. Có thể nói là cuối cùng cũng từ chất biến nghênh đón lượng biến, đạt tới tưởng tượng lúc đầu của Cao Bằng —— Nhà kho di động.
Ở bên trong không gian tùy thân chất đầy đồ ăn, dược phẩm, lều vải,... Một loạt các nhu yếu phẩm cần thiết cho việc sinh tồn ở dã ngoại. Cao Bằng vẫy vẫy tay với lão Kỷ, sau đó quay người nhanh chân rời đi.
Kỷ Hàn Vũ nhìn theo bóng lưng Cao Bằng, muốn dặn dò thêm một chút, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải. Cuối cùng chỉ có thể yếu ớt thở dài, chắp hai tay sau lưng quay người rời đi.
. . .
Mở địa đồ ra, Cao Bằng bắt đầu phân biệt phương hướng.
- Bây giờ chắc hẳn ta đang ở chỗ này. . .
Cao Bằng nhíu mày tự lẩm bẩm.
Trước tai biến thành phố Du Châu vốn có tên gọi là thành phố núi, tọa lạc bên trong dãy núi. Sau tai biến dãy núi không ngừng biến hóa, càng trở nên nguy nga tráng lệ, sâu thẳm yên tĩnh.
Thành phố Du Châu nằm ở vị trí chính giữa trên bản đồ. Lấy Du Châu làm trung tâm mở rộng ra bốn phía, trên rất nhiều ngọn núi đều có vẽ một chút hình ảnh quái vật, bên cạnh hình ảnh đó còn có vài dòng chữ giới thiệu về quái vật.
Có khu vực cá biệt trên bản đồ được khoanh đỏ, ở vị trí nào đó trong vòng đỏ có vẽ lên mấy dấu gạch đỏ. Dấu hiệu này cho biết ở khu vực đó có quái vật cấp Lĩnh Chủ xuất hiện!
Chỗ có gạch đỏ là nơi quái vật cấp Lĩnh Chủ thường xuyên xuất hiện.
Cao Bằng cảm thấy đau răng. . . Vòng đỏ trên bản đồ này cũng quá nhiều rồi, thô sơ giản lược nhìn qua đã không dưới mười cái. Bảo sao ông ngoại nói dã ngoại rất nguy hiểm.
Cao Bằng không ngừng tìm kiếm trên địa đồ. Ở một tuần lễ trước, Cao Bằng phát hiện một cái chức năng mới rất thú vị. Khi hắn tập chung chú ý vào một loại tài liệu nào đó trên khung số liệu, không hiểu sao lại xuất hiện vị trí của loại tài liệu đó.
Nhưng hắn chắc chắn, trước kia mình không có loại công năng này.
Không nghĩ ra được, cuối cùng Cao Bằng chỉ có thể kết luận là do cường độ linh hồn của mình tăng lên làm cho chức năng mới của khung số liệu bị mở ra. Theo cường độ linh hồn của mình tăng lên, khung số liệu cũng càng ngày càng hoàn thiện.
Bây giờ mấy ngự thú trong tay mình ngoại trừ A Xuẩn vẫn chỉ là cấp Thủ lĩnh với phẩm chất Tinh nhuệ, mấy ngự thú còn lại đều là cấp Thủ lĩnh phẩm chất Hoàn mỹ.
Trọng tâm trước mắt của Cao Bằng là tăng phẩm chất A Ban và Đại Tử lên tới phẩm chất Sử thi, để bọn chúng thức tỉnh đặc tính quái vật.
- Điều kiện để A Ban tiến hóa lên phẩm chất Sử thi là nuốt một viên Địa Linh Tâm, sau đó vùi sâu vào trong đất ngủ say bảy mươi hai giờ là có thể tiến hóa thành Đại Địa Thuẫn Chu.
Cao Bằng không ngừng liếc nhìn trên địa đồ, tìm kiếm hoàn cảnh có thể sẽ sinh ra Địa Linh Tâm.
Địa Linh Tâm, Địa Linh Tâm. . .
Nơi này, nơi này, còn có nơi này. Ba khu vực này đều có điều kiện thích hợp để sinh ra Địa Linh Tâm.
Trầm ngâm một lát, cuối cùng Cao Bằng chọn một cái gần nơi này nhất.
- Chậm một chút, Tiểu Diễm ngươi bay chậm một chút!
- Đại Tử, không được chạy xa. Còn nữa, đó là quả thối thối, không thể ăn!
- A Ban, nhanh đứng lên cho ta! Đó chỉ là một con Thiết Giáp Trư bình thường, không phải heo thần gì đâu! Ngươi mẹ nó, đừng có quỳ xuống!
Trên đường đi Cao Bằng vất vả hao tâm tổn trí, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cảm thấy mình vừa phải làm cha vừa phải làm mẹ. Mỗi một ngự thú đều có tư tưởng của mình, theo tuổi tác của bọn chúng ngày càng tăng, tính cách cũng càng ngày càng sinh động, sẽ không còn chỉ biết lăn lộn bán manh như lúc đầu. Nhưng mà, Cao Bằng thà rằng bọn chúng chỉ biết lăn lộn bán manh. . .
Qua ròng rã nửa ngày, một đoàn người mới đi được không đến năm cây số.
Cao Bằng xoa xoa mồ hôi trên trán, nếu cứ như vậy tiếp thì mình phải đi tới khi nào mới có thể đến nơi.
Cũng may cây cối xung quanh rất tươi tốt, ánh nắng chiếu xuống từ đỉnh đầu cơ bản đều bị cản lại, không khí cực kỳ râm mát.
Ong ong ong ——
Lít nha lít nhít âm thanh vù vù quanh quẩn bên trong rừng rậm, Tiểu Diễm đang bay lượn ở trên không trung thông qua huyết khế nói cho Cao Bằng:
- Chủ nhân, có muỗi to, nhiều con muỗi!
Nhiều con muỗi? Trong lòng Cao Bằng lộp bộp, bầy muỗi bình thường có số lượng cũng không ít, chúng được coi là một loại quái vật rất khó đối phó trong rừng rậm.
Trong rừng rậm âm u đều là thân cây thô to, bụi cây rậm rạp có khắp mọi nơi. Chính vì thế chỉ có thể thông qua phương hướng âm thanh truyền đến để phán đoán vị trí của bầy muỗi.
- Tiểu Diễm xuống đây đi.
Cao Bằng ra lệnh cho tiểu Diễm.
Tiểu Diễm phá vỡ tán cây vững vàng rơi xuống bên cạnh Cao Bằng, quay đầu ngưng trọng nhìn chằm chằm vào phương hướng có bầy muỗi.
Sau đó há mỏ chim, một đoàn hỏa diễm màu da cam chậm rãi ngưng tụ trong cổ họng. . .
- Không cần phiền toái như vậy.
Cao Bằng nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng của Tiểu Diễm.
- Khụ khụ khụ.
Cái đoàn hỏa diễm này bị Tiểu Diễm mạnh mẽ nuốt trở về.
Gần nhất hình thể của Tiểu Diễm tăng vọt, cả người cao khoảng chừng hai thước rưỡi. Cao Bằng muốn sờ đầu nó thì phải nhón chân lên, vươn cánh tay ra mới làm được.
- Đối phó với loại quái vật này chúng ta phải dùng trí.
Cao Bằng lấy một chiếc túi thơm lớn cao chừng nửa thước từ trong không gian tùy thân.
- Đây là túi thơm đuổi muỗi được chế tạo từ hỗn hợp nhiều loại thực vật có tác dụng đuổi muỗi đã biến dị sau tai biến như Dạ Lai Hương, Tử Kim Huân Y Thảo, Thiên Trúc Kim Quỳ, Cự Hương Chương, Kim Biên Thất Lý Hương.
Cao Bằng ôm lấy túi thơm, một cỗ mùi thơm ngát nồng đậm của cỏ cây lan tràn ra bốn phía.
- Tiếp theo là thời điểm chứng kiến kỳ tích.
Nơi xa, một con Hắc Thiết Cự Văn xông lên đầu tiên bỗng nhiên dừng lại, cái mũi khẽ đóng mở, một mùi hương kỳ quái truyền đến từ trong không khí. Mùi hương này cực kì cổ quái, Hắc Thiết Cự Văn mới hít thật sâu một hơi đã suýt chút nữa ngất đi.
Đôi cánh sau lưng run rẩy kịch liệt, xương cốt thiếu chút nữa bị mùi vị này làm cho thối xốp giòn.
Ọe ~
Nôn khan hai tiếng, Hắc Thiết Cự Văn cuống quít thay đổi phương hướng.
Hắc Thiết Cự Văn là tiên phong của bầy muỗi, tương đương với mũi tên của đàn muỗi phía sau, phương hướng nó phi hành chính là phương hướng của những con muỗi còn lại.
Âm thanh của bầy muỗi ở nơi xa dần dần biến mất. Khóe miệng Cao Bằng nhếch lên, thu hồi túi thơm đuổi muỗi ở trong tay, bình tĩnh nói với mấy ngự thú đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn:
- Thao tác cơ bản, đây chỉ là thao tác cơ bản.
----------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top