Chương 195: Tới Lượt Quan Hệ Giữa Mập Và Mạnh
- Rất tuyệt!
Lần này Cao Bằng không chút keo kiệt cất lời khen ngợi.
Đại Tử gần đây tựa như đang ở trong giai đoạn phản nghịch, tính cách trở nên giống một con nhím nhỏ đầy gai.
Bởi vì theo tuổi tác của Đại Tử tăng cao, ý thức độc lập cùng với ý thức bản thân của nó càng được tăng cường.
Đương nhiên, thời kỳ phản nghịch của ngự thú và nhân loại vẫn có chỗ khác biệt. Kỳ phản nghịch của thanh thiếu niên nhân loại thì hy vọng có thể chứng minh cảm giác tồn tại của mình, lo lắng ngoại giới bỏ qua bọn họ.
Mà kỳ phản nghịch của ngự thú thì lại hi vọng có thể chứng minh cảm giác tồn tại của bọn chúng, lo lắng chủ nhân không chú ý đến mình...
Đây là khác biệt lớn nhất giữa hai bên.
- Có thể đem nó mang ra sao?
Cao Bằng dò hỏi.
Tựa hồ đạt được sự khích lệ của chủ nhân, lúc này Đại Tử có vẻ cực kì cao hứng.
- Không có vấn đề.
Mười phút đồng hồ trôi qua, thông qua huyết khế Cao Bằng có thể cảm nhận được một chút tâm tình khẩn trương của Đại Tử.
Sau chừng nửa giờ, tâm tình khẩn trương càng ngày càng phức tạp, tâm tình từ khẩn trương dần chuyển hóa thành tức giận.
- Gõ ngươi ngựa, gõ ngươi ngựa!
Hiển nhiên là một thiếu niên phản nghịch,
- Thế nào?
Cao Bằng nhíu mày.
Ngay từ đầu Đại Tử không nguyện ý trả lời, sau cùng mới nhăn nhăn nhó nhó nói ra:
- Ra không được.
Ra không được, không biết ra làm sao?
Cao Bằng đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó tỉnh ngộ, sợ rằng gia hỏa này đã bị lạc đường.
Cao Bằng cũng rất mê mang, thế mà lại còn lạc đường.
Cao Bằng để A Ngốc trở thành người hỗ trợ phân biệt phương hướng, không ngừng đánh mạnh vào mặt đất ở bên ngoài cửa, tạo ra từng cơn chấn động.
Năng lực cảm nhận chấn động của Đại Tử đúng là rất mạnh, nghe âm thanh phân biệt vị trí, đại khái qua mười phút, hai chiếc râu của Đại Tử đã nhô ra khỏi cửa động, ngay sau đó là một đôi mắt nhỏ lén lén lút lút.
Bởi vì Đại Tử không có cánh tay, cho nên sau khi nó ra ngoài. Nhìn xem thân thể trống rỗng của Đại Tử, Cao Bằng nghi hoặc hỏi:
- Đồ vật chứa rất nhiều năng lượng thổ nguyên tố đâu?
- Chi chi?
A Ban lộ ra vẻ khẩn trương. Nó biết đồ vật lần này cùng một nhịp thở với sự tiến hóa của nó, khẩn trương nhìn về phía lão đại ca của mình.
Đại Tử há to miệng, bắt đầu nôn khan.
Nôn khan đại khái nửa phút thì một đồ vật kích cỡ đồng tiền xu, màu vàng còn mang theo chất lỏng sền sệt rơi ra từ trong miệng của Đại Tử.
Cao Bằng nháy nháy mắt, lại nhìn Đại Tử một chút.
A Ban là xoắn xuýt nhất, dường như nó nhớ được chủ nhân từng bảo là nó nhất định phải nuốt đồ chơi này?
Cái này làm sao mà nuốt!
A Ban phát điên, đi qua đi lại vòng quanh một chỗ, cuối cùng đem đất bùn dưới chân đào ra rồi cắm đầu xuống đó.
Hắc Thanh Thổ ngược lại rất dễ tìm, ở những nơi có âm thuộc tính và thổ thuộc tính nồng đậm đào thẳng xuống, bình thường đều có tỷ lệ rất lớn xuất hiện Hắc Thanh Thổ.
Mà hương vị của Hắc Thanh Thổ cũng rất kỳ quái, bình thường quái vật ngửi qua một lần sẽ không quên được.
Mùi vị mà quái vật ngửi được là gì Cao Bằng không biết, nhưng mà hắn đã ngửi qua một lần. Đó là một loại mang theo mùi thơm cỏ xanh và hương vị của đất, giống như là đem bùn đất và cỏ xanh nhai nát rồi hỗn hợp lại cùng nhau, hương vị cực kỳ hắc mũi.
Nhưng mà số lượng chỗ Hắc Thanh Thổ kia cũng quá ít, là hàng mẫu mà Cao Bằng tìm được trong phòng thí nghiệm.
Thứ mà Đại Tử phun ra chính là đồ vật có kích thước một đồng tiền xu, nhưng sau khi Cao Bằng nhặt lên quan sát thì lại thấy trên bề mặt của nó hết sức gồ ghề, hoa văn phức tạp làm nó giống như một trái tim bỏ túi.
【 Tên vật phẩm 】: Địa Linh Tâm cỡ nhỏ
【 Hiệu quả vật phẩm 】: Rất giàu thổ nguyên tố, đồng thời có được năng lực giúp quái vật hệ Thổ tiến hóa.
Cái này chỉ là cỡ nhỏ...
Cao Bằng có chút do dự, hẳn là có thể dùng chứ?
Trong nhu cầu tiến hóa của A Ban chỉ thấy nhắc đến cần Địa Linh Tâm, còn kích thước lớn hay nhỏ cũng không có yêu cầu bắt buộc.
- Đi.
Cao Bằng nhớ kỹ trên đường đến đây có thấy một vài chỗ có hoàn cảnh thích hợp để sản sinh ra Hắc Thanh Thổ, hắn muốn dẫn ngự thú của mình quay lại con đường đến đây.
Cao Bằng vừa mới xoay người đã nhìn thấy bụi cỏ nhỏ sau lưng đang kịch liệt rung động, một con quái vật loại sói màu nâu đang nằm trong bụi cỏ. Khi nhìn thấy Cao Bằng quay người đối mặt với mình, đầu Thổ Mộc Lang này sửng sốt trong chốc lát, sau đó không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Lần này đi tìm Hắc Thanh Thổ cũng không gặp phải nguy hiểm gì, lúc trở về khu vực đầu tiên liền tìm thấy Hắc Thanh Thổ. A Ban dùng đôi chân tráng kiện của mình đào lớp bùn đất dưới chân lên, lộ ra một tầng bùn đất xốp mềm màu đen ánh lên sắc xanh, tầng bùn đất này cực kỳ dày, trong lúc đào mở lại tỏa ra mùi cỏ xanh thơm mát.
Hương vị có chút nức mũi. Cao Bằng đem Địa Linh Tâm đưa cho A Ban để nó nuốt vào, sau đó bịt mũi đi ra.
- Ngươi nằm xuống đi, chúng ta ở bên cạnh chờ ngươi ba ngày.
Cao Bằng nói với A Ban. Dù sao nơi này cũng là dã ngoại, Cao Bằng quyết định ở chỗ này chờ đợi A Ban ba ngày, một mực chờ đến khi nó tiến hóa thành công.
A Ban rất nghe lời chui vào Hắc Thanh Thổ, nuốt Địa Linh Tâm rồi rơi vào trạng thái ngủ say.
Nhìn qua A Ban đang rơi vào trạng thái ngủ say, Cao Bằng nói với đám ngự thú còn lại của mình
- Chúng ta ở chỗ này chờ A Ban thức tỉnh, ban đêm chắc hẳn sẽ có 'Chủ nhân' trở về.
Vừa nói Cao Bằng vừa lộ ra một nụ cười.
Cao Bằng bắt đầu bố trí ở xung quanh, đem lá khô trên mặt đất quét sạch, sau đó lại đem lều bạt lắp đặt xong xuôi, lại thêm một tầng ngụy trang bên ngoài lều.
Ngay trong lúc Cao Bằng bố trí chăn mền trong lều, Đại Tử từ khe hở bên ngoài lều thò đầu vào, vung vẩy râu lấy lòng.
- Làm sao?
Đại Tử nâng móng vuốt lên, nhẹ nhàng giật giật ống quần Cao Bằng.
Cái đuôi lay động nhoáng một cái, tựa như một đầu cún con.
- Ngươi lại đói bụng?
Cao Bằng im lặng.
Đại Tử tranh thủ thời gian gật đầu, tội nghiệp.
- Không phải hai giờ trước vừa cho ngươi ăn một con gà nướng sao.
Cao Bằng thở dài.
- Đói! Đói!
Giọng nói thanh thúy của Đại Tử quanh quẩn trong đầu Cao Bằng.
- Ngươi suốt ngày chỉ biết ăn!
Cao Bằng giận dữ mắng mỏ đầu ngô công mập mạp này,
- Ta hỏi ngươi, mỗi ngày A Ngốc có ăn nhiều như vậy không?
- Không ăn.
Đại Tử cúi thấp đầu.
- Vậy A Ngốc có gầy hay không?
Đại Tử nghĩ đến thân thể A Ngốc chỉ còn xương cốt...
- Gầy.
- Vậy A Ngốc có mạnh hay không?
- Mạnh.
- Cũng bởi vì mỗi ngày A Ngốc chỉ ăn rất ít, cho nên mới mạnh như vậy!
- Thế nhưng, thế nhưng mà…
Đại Tử luôn có cảm giác là lạ ở chỗ nào, muốn phản bác.
- Có phải vẫn cảm thấy không phục hay không, ta lại hỏi ngươi, Tiểu Diễm có béo hay không?
- Béo! Nó là mập mạp hỏng!
Lần này Đại Tử trả lời với vẻ rất kích động.
- Tiểu Diễm có mạnh hay không?
Mặc dù bình thường Đại Tử cùng con mập hạc kia minh tranh ám đấu, nhưng trong lúc này, Đại Tử trả lời rất nhanh chóng:
- Mạnh!
- Cũng bởi vì Tiểu Diễm mạnh mới ăn nhiều như vậy! Ngươi có như vậy sao?
Cao Bằng hừ lạnh một tiếng, hung hăng gõ gõ vào đầu Đại Tử.
Đại Tử ngây người.
- Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, A Ban có mập không?
Lần này Đại Tử không có tùy tiện trả lời, mà là lặp đi lặp lại cân nhắc câu hỏi thật lâu, lúc này mới thận trọng nói:
- Mập?
- Đương nhiên mập, đều mập thành con cua!
- Vậy ta lại hỏi ngươi, A Ban có mạnh không?
Đại Tử cẩn thận suy nghĩ đến thân phận của A Ban, một con nhện mập sẽ làm bia ngắm và tọa kỵ,
- Không mạnh, siêu cấp cay gà!
- Hừ, cũng bởi vì nó mập mới trở nên yếu như thế, ngươi còn không biết xấu hổ ăn nhiều như vậy sao? Còn không mau giảm béo cho ta!
Cao Bằng một cước đem Đại Tử đá ra lều vải.
Đại Tử bị đuổi ra khỏi lều vải đứng ở trong gió, đột nhiên cảm cơn gió này thật lạnh...
-----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top