Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 196: Khuê Lực

Chương 196: Khuê Lực
Rời khỏi Cao lưu manh, Đại Tử đi qua một cây đại thụ thì nhìn thấy Tiểu Diễm đứng trên một cành cây, nhẹ nhàng mổ ăn những con côn trùng nhỏ bên trong.
Điều đáng nói là tuy rằng có nhiều quái vật biến dị, thế nhưng cũng có những loài động vật chưa từng xảy ra biến hóa lớn.
Những loài động vật, côn trùng nhỏ này chỉ phát sinh biến hóa rất nhỏ.
Tiểu Diễm nheo một mắt lại, xuyên thấu qua hốc cây cẩn thận quan sát, dưới thân đột nhiên truyền đến tiếng cười lạnh của một con rết.
- Mập mạp chết bầm, còn ăn nữa sao.
Tiểu Diễm.
- ???
Tiểu Diễm nằm không cũng trúng tên cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bóng lưng mập mạp của một con rết đang thản nhiên rời đi.
Đến tối, một con Ngân Bối Mã Lục lung la lung lay đi ra từ trong khu rừng đằng xa, ở sau lưng cõng theo một đống rễ cây thực vật cùng với những mầm non thực vật.
Mới đi ra đã nhìn thấy hang ổ của mình bị người ta chiếm mất, Ngân Bối Mã Lục lập tức gấp.
Thân thể rung một cái ném đồ ăn phía sau lưng xuống đất, sau đó tranh thủ thời gian xông về phía hang ổ của mình.
Ở nơi khác rất khó tìm được một chỗ ẩm ướt râm mát như thế, nó không muốn phải đổi địa bàn.
Đối với những con quái vật này mà nói, một khi lãnh địa của chúng nó bị xâm phạm, bọn chúng liền sẽ trở nên cực kỳ hung hăng.
Một con Kim Cương Áp đang nấp mình ở một gốc cây gần đó bỗng cảm thấy cái mông mình tê rần.
Năng lực bị động tự động bộc phát, tử quang lóe lên, hình thể tự động tăng lên một đoạn.
Quay đầu lại đã nhìn thấy một con Mã Lục dài chừng hơn ba mét, hình thể bên ngoài chằng chịt những sọc màu bạc đang hung ác nhằm vào cái mông của mình. Mấy cái lông đuôi trên mông cũng bị cắn rụng lả tả, có mấy cây lông vàng đang còn dính trên miệng kẻ thủ ác.
- Cạc?
Kim Cương Áp kêu lên một tiếng đầy nghi ngờ, tại sao lại muốn cắn ta?
Mã Lục không để ý đến nó, tiếp tục công kích, lại là một đoàn tử quang hiện lên, trong nháy mắt hình thể Kim Cương Áp lại tăng vọt một ít.
Cúi đầu nghi hoặc nhìn qua Mã Lục, Kim Cương Áp đá ra một cước, đem con Mã Lục đá cho lảo đảo.
Tuy rằng hình thể liên tục tăng vọt hai lần, nhưng mà hình thể Kim Cương Áp này so sánh với Mã Lục còn thấp hơn không ít. Bình thường hình thể Kim Cương Áp này cao khoảng một thước rưỡi, mà bây giờ cao khoảng chừng hai mét.
Mã Lục mở to miệng, phun ra một đoàn sương mù màu hồng nồng nặc, khi sương mù màu hồng này chạm tới ánh mắt Kim Cương Áp, nhất thời làm Kim Cương Áp kêu thảm thiết liên tục, nước mắt liên tục chảy ra từ hốc mắt.
Mã Lục cười dữ tợn, đã không biết bao nhiêu kẻ địch của nó bị đoàn sương mù này đánh bại.
Kẻ địch bị đoàn sương mù này đánh trúng sẽ bị đâm mù, đồng thời nó còn mang theo mùi vị kích thích mãnh liệt. Con mắt là nơi yếu ớt nhất, bị tập kích chỗ đó thì bất kỳ sinh vật nào cũng sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm.
Khuê lực của Kim Cương Áp phát động khi có phán định rằng đang bị ngoại lực công kích, từ đó sẽ có tỷ lệ nhất định dẫn đến thể tích cơ thể trở nên to lớn hơn. Tuy nhiên cũng không phải chỉ đơn thuần biến lớn, mà tất cả các thuộc tính như lực lượng, tốc độ, lực phòng ngự cũng sẽ được tăng lên, biến lớn theo đúng nghĩa đen.
Nếu như cái đoàn sương mù này là công kích loại tinh thần, có lẽ sẽ bị phán định tăng lên một lần khuê lực.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác cái đoàn sương mù này lại tạo thành đau đớn kéo dài, đồng thời chỉ cần đoàn sương mù bám vào con mắt mà chưa bị loại bỏ, cách mỗi hai giây sẽ gặp một lần đau đớn, sẽ bị phán định rằng sắp bị đâm mù.
Sau đó phát sinh một chuyện để Ngân Bối Mã Lục phải hoảng sợ…
Cái con Kim Cương Áp trước mặt này mỗi lúc lại lớn thêm một tí.
Mỗi một lần hít thở, thể tích sẽ tăng vọt thêm một đoạn…
Ngân Bối Mã Lục vừa mới ngẩng đầu lên liền cảm thấy mình còn chưa đứng tới ngực cái con vịt lông vàng này.
Sau một lúc lâu, chờ nó chớp mắt, lại chớp mắt cái nữa, trong tầm mắt nó chỉ còn lại hai cái chân vịt mà thôi.
Tử quang không ngừng lấp lóe, chờ tới lúc Ngân Bối Mã Lục phát hiện không thích hợp thì thể tích con vịt trước mắt đã cao hơn sáu mét, quá trình này vẫn đang không ngừng tiếp tục.
- Cạc!
Tiếng vịt kêu thanh thúy, vang dội trong rừng rậm.
Một con vịt màu vàng cao chừng bảy tám mét giống như một tiểu cự nhân đứng sừng sững trong khu rừng. Theo hình thể dần tăng trưởng, sương mù màu hồng của Ngân Bối Mã Lục bám tại hốc mắt Kim Cương Áp cũng dần mất đi hiệu lực.
Cuối cùng hình thể của Kim Cương Áp đã ngừng tăng trưởng.
Cao Bằng đang dọn dẹp bên trong lều vải thì bị động tĩnh bên ngoài kinh động, xốc lên lều vải liền nhìn thấy một con vịt cao hơn bảy mét đứng đó, dưới chân nó là một con Mã Lục đang run lẩy bẩy.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Cao Bằng cũng hiểu tại sao con vịt này có thể sống thật tốt.
Ngay từ đầu hắn cho rằng năng lực khuê lực của nó chỉ có thể tăng trưởng một phần thể tích, loại tăng trưởng này là không thể chồng chất được.
Nhưng bây giờ xem ra hắn đã sai…. Sai một cách thái quá.
Khuê lực là một loại năng lực chỉ có một hiệu quả duy nhất mà Cao Bằng từng thấy qua, hơn nữa còn là một cái hiệu quả bị động. Hắn vốn cho rằng đây là một loại năng lực vô dụng… Nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này thì đây đúng là thần kỹ!
Quả nhiên là vịt ngốc thì có ngốc phúc.
Dù Kim Cương Áp có ngốc, tính tình cho dù có tốt nữa, nhưng mà nó cũng là con vịt lớn lên ở dã ngoại, tự nhiên cũng có chút cá tính.
Con mắt bị một loại sương mù làm cho đau lâu tới vậy, Kim Cương Áp đã sớm rất tức giận.
Giơ chân lên, sau đó hung hăng đạp xuống!
Ngân Bối Mã Lục muốn chạy trốn, nhưng trên không đã có một hình bóng rơi xuống, Kim Cương Áp bị một cước đạp trúng.
Phốc một tiếng.
Nó bị người ta mạnh mẽ đạp dính xuống đất.
Bàn chân vịt to lớn nâng lên, mặt đất bị nó giẫm ra một cái hố nhỏ. Trong hố nhỏ, Ngân Bối Mã Lục xoay người vọt lên muốn chạy trốn, nhưng chân vịt lại tiếp tục đạp xuống!
Cuối cùng con Ngân Bối Mã Lục này bị Kim Cương Áp nuốt sống vào bụng.
Mãi qua nửa giờ, hình thể to lớn của Kim Cương Áp mới dần thu nhỏ lại, một lần nữa biến thành con vịt cao một mét năm.
Đại Tử nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Kim Cương Áp đang đi tới, yên lặng quay người rời đi.
Sắc mặt Cao Bằng khẽ động, có lẽ có thể kí huyết khế với con vịt này.
Gọi Kim Cương Áp đi đến, Kim Cương Áp ngu dốt lắc lư thân thể bước nhanh về phía Cao Bằng.
Mang Kim Cương Áp đi vào lều vải, lấy dụng cụ lấy máu nhanh và tiện tay mang theo trong người ra.
Để tay phải lên trán Kim Cương Áp, một luồng ý thức mơ hồ rót vào trong người Cao Bằng.
Cao Bằng bắt đầu câu thông với Kim Cương Áp.
Tại một phía khác của không gian ý thức, Cao Bằng cảm giác được một ý thức đang mơ màng ở đó.
Là Kim Cương Áp.
Ý thức của Kim Cương Áp không mạnh lắm, giống như một đứa bé. Nó thử thăm dò đụng vào Cao Bằng hai cái, sau đó lại trốn về một góc xa xa để quan sát.
Không gian ý thức của sinh vật là nơi chứa đựng tâm tình của nó, cũng là nơi tư duy, hoạt động của chúng mạnh nhất.
Sướng vui đau buồn, tâm tình chân thật nhất đều thể hiện trong không gian ý thức.
Không gian ý thức của Kim Cương Áp giống như một tờ giấy năm màu sặc sỡ, các loại cảm xúc vui sướng, nhẹ nhõm đều thể hiện trong không gian ý thức của nó.
Trong mắt nó, cỏ cây ven đường lúc nào cũng có thể sẽ mọc thêm hai cái chân mà chạy đi, cây cỏ dưới chân sẽ mở miệng nói chuyện được.
Đi vào thế giới của Kim Cương Áp, trong thoáng chốc không gian xung quanh Cao Bằng trở nên ảm đạm, thời gian cũng dần dần trở nên mơ hồ, màu sắc rực rỡ của hình ảnh cũng biến thành màu xám tro đơn điệu.
Trong nháy mắt, hắn có cảm giác dường như đang nghe thấy hai con Kim Cương Áp nói chuyện với nhau.
Rõ ràng mình không phải là Kim Cương Áp, nhưng mạc danh kỳ diệu Cao Bằng lại có thể nghe hiểu được chúng giao lưu với nhau.
--------------------------
Dịch: Trúc
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất