Chương 202: Kim Cương Cấm Ma - Áp
Trong nửa giờ, vóc dáng của Kim Cương Áp đã cao hơn ròng rã một cái đầu, bây giờ đã cao xấp xỉ Cao Bằng.
Cơ bắp trên người cũng trở nên rất cân xứng, hai bắp thịt ở lồng ngực gồ lên cao, cơ bắp phía sau chằng chịt nhô ra. Đặc biệt là hai cái cánh, cơ bắp bạo tạc có thể nói là rất khoa trương.
Hoa văn màu lam tràn ngập mỗi một tấc trên cơ thể, chậm rãi chập trùng theo nhịp hô hấp, giống như có được sinh mệnh.
- Tiến hóa thành công. . .
【 Tên quái vật 】: Kim Cương Cấm Ma - Áp
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 10
【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Truyền thuyết
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Kim
【 Trạng thái quái vật 】: Khỏe mạnh (ngủ say)
【 Nhược điểm quái vật 】:
Thiên Khu Phá Ma Thạch có thể tạo thành tổn thương ngoài định mức đối với Kim Cương Cấm Ma Áp
Kim Cương Cấm Ma Áp không thể sử dụng năng lượng nguyên tố.
【 Nhu cầu tăng lên phẩm chất Thần thoại: Có hai loại lộ tuyến tiến hóa: 1. Kim Cương Thần Võ - Áp, 2. Trấn Ngạc Hung Áp Thú 】.
Thì ra bước tiếp theo của phẩm chất Truyền thuyết chính là phẩm chất Thần thoại. Cao Bằng đưa mắt nhìn tài liệu cần thiết cho phẩm chất Thần thoại, sau đó yên lặng nhắm mắt lại. . . Chỉ nhìn vị trí mà những tài liệu này sinh ra đã để hắn đau đầu rồi, ở trên trái đất có thể gom đủ hay không cũng là một vấn đề.
Thừa dịp Kim Cương Cấm Ma Áp vẫn đang ngủ say, Cao Bằng lấy ra dụng cụ lặng lẽ lấy máu của nó để thử máu.
Dụng cụ lấy máu bắn ra ngoài, sau đó Cao Bằng có cảm giác giống như đang đâm vào một đoàn cao su, vậy mà phải hao tổn chút khí lực mới đâm vào được.
Nhìn máu đang được chậm rãi hút ra, dòng máu màu đỏ lộng lẫy giống như hồng ngọc.
Cao Bằng nhịn không được cẩn thận quan sát giọt máu này, vì cái gì máu của Tiểu Diễm bọn nó lại không kì lạ như thế, mà máu của Tiểu Hoàng lại có loại biến hóa này.
Trên lý thuyết Đại Địa Thuẫn Chu cấp Thủ Lĩnh phẩm chất Sử thi theo một ý nghĩa nào đó kỳ thật ở cùng một đẳng cấp với Kim Cương Cấm Ma Áp, bởi vì sau khi Kim Cương Cấm Ma Áp tấn thăng lên cấp Thủ Lĩnh thì phẩm chất sẽ tự động hạ xuống phẩm chất Sử thi.
- Nhưng chắc hẳn không phải là do cái quan hệ này.
Cao Bằng nhíu mày.
Bởi vì từ kinh nghiệm trước đó đến xem, bắt đầu từ cấp Thủ Lĩnh mỗi khi ngự thú đột phá một đẳng cấp lớn thì phẩm chất sẽ tự động giảm xuống một cấp bậc, nhưng nếu bọn chúng khôi phục phẩm chất trước đó thì càng thêm dễ dàng so với những ngự thú không có cơ sở.
Có thể nào mỗi một phẩm chất đều có một ngưỡng cửa đặc thù hay không? Dù cho sau đó có giáng cấp, nhưng chỉ cần đã từng đột phá đến phẩm chất này, về sau khôi phục lại sẽ dễ dàng hơn nhiều so với quái vật không có cơ sở.
Vuốt vuốt mi tâm, những thứ này đều chỉ là suy đoán của hắn mà thôi.
Nhỏ máu lên trên Hắc Diệu Thạch, chỗ sâu nhất của viên Hắc Diệu Thạch này chậm rãi hiện lên một vòng đỏ thắm.
Sau đó màu đỏ càng lúc càng lớn, cuối cùng bao phủ toàn bộ Hắc Diệu Thạch, tựa như một đám lửa đang cháy hừng hực ở bên trong.
Đứng sau lưng Cao Bằng Kỷ Hàn Vũ cũng nhìn thấy một màn này, không thể ức chế nổi sự kinh ngạc trong mắt.
Vậy mà lại thành công!
Việc không có ai trên trái đất làm được lại bị cháu ngoại mình làm được!
Kỷ Hàn Vũ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình kích động của mình. Bước lên cẩn thận kiểm tra Hắc Diệu Thạch một chút, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Cao Bằng.
- Chuyện này, cháu biết, ta biết, đối ngoại cháu hãy tuyên bố khi nhặt được thì con Kim Cương Áp này đã là phẩm chất Truyền thuyết, nhớ kỹ sao?
Kỷ Hàn Vũ ngưng trọng khuyên bảo Cao Bằng.
Cao Bằng tất nhiên không ngốc, âm thầm phát đại tài là được, truyền ra sẽ có hại lớn hơn lợi đối với hắn.
- Ông ngoại, cháu hiểu.
Sau đó Kỷ Hàn Vũ lại lặp đi lặp lại khuyên bảo mấy lần, khi xác nhận Cao Bằng thật sự hiểu rõ mới không lải nhải nữa.
- Được rồi, ta biết cháu khẳng định có bí mật nhỏ của mình, bí mật nhỏ của cháu cũng không cần nói cho ta biết, ta lười nghe. Nhưng mà việc tăng lên phẩm chất cho mấy ngự thú của lão già ta sẽ giao cho tiểu tử cháu.
Kỷ Hàn Vũ đánh gãy lời muốn nói của Cao Bằng, sau đó chắp hai tay sau lưng, ngâm nga bài hát rồi ung dung rời khỏi phòng thí nghiệm.
Trong giây lát lúc rời khỏi phòng thí nghiệm, sâu trong mắt Kỷ Hàn Vũ nổi lên một vòng ướt át, sau đó mạnh mẽ nuốt xuống.
Thanh Thường, con nhìn thấy không? Con của con, có tiền đồ.
Nếu như có thể quay trở lại, lần này, cha nhất định sẽ tôn trọng lựa chọn của con.
Yên tâm, Tiểu Bằng là con của con, cũng là cháu của ta, cha nhất định sẽ chiếu cố nó thật tốt.
Thiên ngôn vạn ngữ, vô số tưởng niệm, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, chầm chậm tiêu tán trong gió.
. . .
Kim Cương Cấm Ma Áp tỉnh, sau mười phút khi ông ngoại rời đi liền chậm rãi tỉnh lại.
Cuống quýt đứng dậy từ dưới đất, vừa rồi tại sao mình lại ngất đi.
Ồ, làm sao lại cảm thấy lạnh buốt? Kim Cương Cấm Ma Áp cúi đầu xuống liền nhìn thấy lông vịt đầy đất.
Những cái lông vịt nhìn rất quen, màu sắc quen thuộc, kiểu dáng quen thuộc.
- Ngươi tỉnh rồi.
Bên tai truyền đến giọng nói đầy truyền cảm của con vịt lớn.
Kim Cương Cấm Ma Áp quay đầu lại, nhìn thấy con vịt lớn Cao Bằng mang theo vẻ mặt thần bí mỉm cười nhìn nó.
- Cạc?
- Ta thấy ngươi đã trở nên đẹp trai.
Đáng tiếc Kim Cương Cấm Ma Áp không phải Đại Tử bọn nó, nếu không nhất định sẽ phát giác được thái độ của Cao Bằng rất khác thường.
- Ta vẫn luôn đẹp trai.
Kim Cương Cấm Ma Áp rất tự nhiên nói, sau đó duỗi ra cánh chuẩn bị rỉa lông.
Vừa mới sờ lên, cảm giác trụi lủi làm cho nó cảm thấy rất không thích hợp, cái xúc cảm này không đúng rồi.
Lắc đầu, Kim Cương Cấm Ma Áp đi ra ngoài cửa.
Lúc đi qua một chiếc gương, Kim Cương Cấm Ma Áp vô tình nhìn sang, liền thấy một tên gia hỏa trọc lông xấu xí, cả người mọc đầy hoa văn màu lam quỷ dị đồng thời nhìn về phía mình.
- Cạc cạc cạc ~
Đây tuyệt đối là con vịt xấu xí nhất mà ta từng gặp.
Kim Cương Cấm Ma Áp ngừng chân cười to, tại sao lại có con vịt xấu như vậy.
Cười cười, giọng nói của Kim Cương Cấm Ma Áp càng ngày càng khô khốc.
Không cười được, Không cười được!
Cái con vịt xấu xí này. . . Dường như là ta?
Trong phòng thí nghiệm một cỗ gió lạnh thổi đến, Kim Cương Cấm Ma Áp nổi hết cả da gà.
- Cạc!
. . .
Cao Bằng đi ở phía trước, phía sau hắn là một con vịt cơ bắp không lông, cả người đầy hoa văn màu lam.
Vịt cơ bắp không lông có hoa văn màu lam thỉnh thoảng xông lên muốn cắn Cao Bằng, nhưng mỗi một lần tạo ra tổn thương đều bị chuyển dời sang A Ban.
Đang ngủ ở dưới nền đất A Ban bị bừng tỉnh, nhanh chóng leo ra nhìn xung quanh, là ai? Là ai đang đánh ta?
- Ta nói ngươi không nên đánh ta, ngươi biến trọc thật sự không có quan hệ gì với ta. . . Đi.
Cao Bằng cố gắng trấn an Tiểu Hoàng.
A. . . Nhưng mà bây giờ không có lông, tựa hồ đã không có bất cứ quan hệ nào với cái từ ngữ Tiểu Hoàng này.
- Cạc!
Đáp lại Cao Bằng chính là tiếng kêu tức hổn hển của Tiểu Hoàng.
- Được được được, ngươi tiếp tục gọi là Tiểu Hoàng đi, cái tên này coi như giúp ngươi nhớ lại mình đã từng có lông.
Nói xong, Cao Bằng nhịn không được cười khúc khích.
Đi vào bên hồ, Tiểu Diễm đang huấn luyện phi hành trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy Tiểu Hoàng ở sau lưng Cao Bằng.
Sau đó ven hồ náo nhiệt lên.
Một đám ngự thú vây quanh Tiểu Hoàng giống như đang quan sát một con khỉ.
Tiểu Hoàng tức giận ngồi dưới đất, ai cũng không muốn phản ứng.
Sau một tiếng, nhìn Xích Trảo Lang Cẩu cấp 20 bị Tiểu Hoàng đánh ngã ở trước mặt. Mặc dù nó chỉ là phẩm chất Phổ thông, nhưng chiến đấu vượt qua 10 cấp vẫn làm cho Cao Bằng cực kì sợ hãi thán phục.
Huống chi trận chiến đấu này khi tiến vào hậu kỳ thì đã hoàn toàn nghiêng về một bên, Xích Trảo Lang Cẩu không có chút lực phản kháng nào. Đối mặt với con vịt cao hơn bốn mét, càng đánh thể tích con vịt càng lớn, móng vuốt của nó công kích vào cơ bắp của con vịt chỉ có thể tạo thành những vết đỏ nhàn nhạt.
Cũng chỉ mấy giây sau đã hoàn toàn khép lại.
Cuối cùng kêu nghẹn ngào một tiếng, Xích Trảo Lang Cẩu kẹp đuôi vào giữa chân sau, xoay người bỏ chạy.
-------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top