Chương 207: Sơn Linh
- Đã có học giả cho rằng, những câu chuyện trong truyền thuyết thần thoại trước đây đều không phải bắn tên không đích, một bộ phận chuyên gia đã bắt đầu đi nghiên cứu các truyền thuyết trong sách cổ.
Kỷ Hàn Vũ cười cười.
- Ông ngoại cảm thấy mạch suy nghĩ này của bọn họ là chính xác sao?
- Ta cũng không biết.
Kỷ Hàn Vũ cười cười, trả lời:
- Thế nhưng quái vật lần này xác thực rất bình thường.
Cao Bằng nhìn về phía ông ngoại.
- Chúng ta đã đặt tên cho quái vật lần này là Sơn Linh, vốn có một vài học giả muốn đặt tên cho chúng là Sơn Thần, thế nhưng lại bị một nhóm người khác bác bỏ, danh xưng thần này há có thể tùy tiện đặt cho quái vật được.
- Sơn Linh.
Cao Bằng thì thào tự nói.
- Ừ, có ngự sử hàng đầu Du Châu ra tay chụp lại hình ảnh bản thể của quái vật kia, không ngờ bản thể của nó lại là một ngọn núi, một ngọn núi có sinh mạng.
Kỷ Hàn Vũ cảm khái.
Ngọn núi có sinh mạng?
Đáy lòng Cao Bằng máy động, ấn tượng đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là một tòa sơn phong nguy nga cao tới mấy ngàn mét dài tới hơn mười dặm, khí thế bài sơn đảo hải nghiền ép về phía thành phố Du Châu.
Một tòa sơn phong to lớn hùng hồn như vậy, nếu quả thật đụng tới thì e rằng toàn bộ thành phố Du Châu sẽ phải tổn thất thảm trọng.
- Hơn nữa, hình ảnh chụp được không chỉ có một con Sơn Linh.
Kỷ Hàn Vũ bổ sung một câu.
Lại không chỉ một con? ! Hô hấp của Cao Bằng gần như đình trệ.
- Ừ, may mà hiện tại kích thước của Sơn Linh cũng không lớn bao nhiêu, lớn nhất chỉ cao hơn ba trăm mét, chiếm diện tích vài dặm mà thôi, bảo nó là núi, chi bằng nói là gò núi lớn thì hơn.
Như vậy vẫn còn tốt, Cao Bằng hơi thả lỏng. Kích thước của mấy con Sơn Linh này so với trong tưởng tượng của hắn thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng mà coi như thế đi, loại quái vật có kích thước lớn thế này, dù cho ngự thú cấp bậc Lĩnh chủ cũng rất khó giải quyết.
- Hơn nữa có lẽ bởi vì kích thước thân thể quá mức to lớn, tốc độ di động của những con Sơn Linh này rất chậm chạp, dù vậy ở tầng ngoài thân núi lại có lực sát thương rất mạnh. Chúng ta hoài nghi mấy người thợ săn quái vật bị mất tích kia đều không cẩn thận tiến vào gò núi do Sơn Linh ngụy trang thành, sau đó bị đánh lén.
- Cháu không cần lo lắng, coi như trời sập xuống, cũng có ông đỡ lấy giúp cháu. Những con Sơn Linh kia cũng không có bao nhiêu cừu hận đối với nhân loại chúng ta, chúng nó đã sinh ra linh trí đơn giản, có linh trí thì đại biểu có thể đàm phán. Nếu quả thật đến thời điểm tất yếu, dù cho phải vận dụng đạn đạo của quân đội, cho dù có ném bom hàng loạt ông cũng nhất định sẽ làm cho những con Sơn Linh kia bị nổ nát vụn.
Kỷ Hàn Vũ mỉm cười an ủi Cao Bằng.
- Ông ngoại, ông có ảnh chụp của Sơn Linh không?
- Ảnh chụp? Bây giờ trên người của ông không có, nếu cháu muốn xem thì để lúc khác ông lấy một phần cho cháu.
- Được rồi.
Cao Bằng có chút thất vọng, vốn tưởng rằng hôm nay còn có thể nhìn xem thuộc tính Sơn Linh.
- Ông ngoại, những con Sơn Linh này được phân vào chủng loại nào vậy? Là hệ nguyên tố sao?
- Không phải, là hệ tự nhiên. Các loại đồ vật trong giới tự nhiên nguyên bản không nên tồn tại ý thức sinh mạng nhưng đã chuyển hóa thành tồn tại có sinh mạng ý thức, đây là hệ tự nhiên. Một vài loại hình quái vật lúc đầu giống như Đằng Thạch Quái đều bị phân loại vào hệ tự nhiên.
Sau khi biết được nguyên do thực sự trong việc thành phố Du Châu giới nghiêm, Cao Bằng không chỉ không có thả lỏng, ngược lại càng thêm lo lắng.
Tốc độ biến hóa của thế giới quá nhanh, nếu như tốc độ tiến hóa của bản thân không thể vượt lên trên tất cả sinh vật, vậy thì đại biểu bản thân tùy lúc đều sẽ gặp phải nguy hiểm tánh mạng.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Cao Bằng liền dâng lên cảm giác cấp bách, tốc độ trưởng thành của bản thân vẫn còn quá chậm.
Tuy rằng mỗi ngày bọn Đại Tử đều ăn đồ ăn có thể cung cấp linh năng cao nhất giai đoạn hiện tại, hưởng thụ hoàn cảnh và sự huấn luyện ưu việt nhất, nhưng mà chung quy Cao Bằng luôn cảm giác kém mấy thứ gì đó.
Ngay tại lúc Cao Bằng chuẩn bị lên lầu ngủ, ông ngoại ở sau lưng bỗng dưng cất tiếng:
- Đúng rồi, trước đó con nhờ ông chú ý giúp mấy thứ tài liệu, trong đó Vạn Năm m Kim đã có đầu mối. Một nhà tập đoàn hợp tác với chúng ta ở Tương Tây bên kia vừa vặn có trong tay tài liệu này, bọn họ đã đồng ý trao đổi, đại khái qua mấy ngày là có thể đưa tới đây.
- Ừm.
Cao Bằng gật đầu, sau đó lên lầu vào phòng mình đóng cửa lại.
Cấm Ma Thạch là ông ngoại giúp hắn nắm bắt tới tay, Vạn Năm m Kim là tài liệu cần thiết để A Ngốc tấn cấp phẩm chất Sử Thi, lập tức cũng sẽ tới tay.
Mặc dù ông ngoại là người thân của mình, mặc dù hắn biết ông ngoại ra tay giúp mình căn bản không hề suy xét tới việc báo đáp gì. Thế nhưng Cao Bằng vẫn còn có chút rầu rĩ không vui, cảm thấy mình giống như sâu mọt vậy.
Cho nên nói, ta đúng là quá khác người.
Cao Bằng lắc đầu, hiện giờ thế cục biến hóa triệt để làm cho Cao Bằng bừng tỉnh. Trước kia hắn chỉ có côi cút một mình, tự nhiên không dám lấy ra quá nhiều đồ vật, thế nhưng hiện tại đã không giống trước nữa, sau lưng có ông ngoại với tư cách là chỗ dựa, sao lại cần cân nhắc nhiều như vậy.
Huống hồ coi như hắn không rõ, nhưng khẳng định ông ngoại càng có chừng mực hơn so với hắn, hắn chỉ cần đem thành phẩm của bản thân giao cho ông ngoại, còn những việc khác có thể giao hết cho mấy người chuyên nghiệp là được.
Nghĩ đến liền làm, có không ít tài liệu được chất đống trong phòng lạnh của phòng thí nghiệm, có thể chế tạo ra một bộ phận dược tề.
Cao Bằng phủ thêm áo khoác mở cửa phòng ngủ xuống lầu, lúc đi qua hành lang thuận tay gỡ xuống một cái dù từ trên móc treo, sau đó đẩy cửa đi ra, ngoài trời đang mưa to như trút nước.
Đại Tử một mực nằm ngủ ở dưới lầu nhận ra bóng dáng Cao Bằng, vội vàng chạy tới đây, ngẩng đầu khó hiểu nhìn chủ nhân, không biết muộn như vậy chủ nhân còn muốn ra ngoài làm gì?
Chẳng lẽ chủ nhân muốn vụng trộm đi ăn ngon sau lưng ta sao?
Tinh thần Đại Tử vô cùng phấn chấn, cơn buồn ngủ ngay lập tức bị xua tan.
- Bên ngoài mưa to như vậy, ngươi đi ngủ đi.
Cao Bằng cúi đầu đưa mắt nhìn Đại Tử, nhẹ nhàng cười nói với nó.
Đại Tử nhanh chóng lắc đầu:
- Cùng, cùng ngươi.
Nghe thấy giọng nói non nớt của Đại Tử, đáy lòng Cao Bằng chợt cảm thấy ấm áp, còn là Đại Tử thương ta, không hổ là ngự thú đầu tiên của ta.
Cao Bằng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt đầu Đại Tử, bảo rằng:
- Được rồi, vậy thì đi cùng với ta đi.
Đại Tử lập tức kích động vung vẩy hai sợi râu, nhanh chóng bò theo sau lưng Cao Bằng.
Mưa to rơi lên lưng Đại Tử nhưng không thể nào dập tắt được lửa nóng hừng hực trong nội tâm nó.
Nhìn qua Cao Bằng không ngừng bận rộn trong phòng thí nghiệm, Đại Tử oan ức ôm thành một đoàn núp ở góc tường.
Ngươi thay đổi Cao Bằng, không ngờ ngươi lại không phải chạy đi vụng trộm ăn đồ ngon gì.
Cao Bằng cúi đầu nhìn loại dược tề thứ năm mà mình vừa điều chế ra, cẩn thận gìn giữ tốt sau đó dán nhãn hiệu lên, lấy ra giấy bút muốn viết tỉ lệ phối phương và các hạng mục công việc cần chú ý.
Tài liệu trong phòng thí nghiệm không nhiều lắm, chỉ có thể điều chế ra năm loại dược tề này mà thôi, đợi sau khi có thêm tài liệu lại tiếp tục đưa cho ông ngoại đi, cho quá nhiều trong một lúc chỉ sợ lão nhân gia ông ấy không thừa nhận được.
Đến biệt thự lấy dược tề chứa trong hộp để vào trong phòng khách, Cao Bằng đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã là hai giờ sáng rồi, ngáp một cái bèn lên lầu ngủ.
Ngày hôm sau, trong lúc Cao Bằng đang lên lớp thì điện thoại bỗng dưng rung lên, cúi đầu liếc nhìn tin tức trên điện thoại di động, là ông ngoại gửi tới mấy tấm ảnh.
Bấm vào tiếp nhận, thanh process chậm rãi dâng lên.
Sau đó ảnh chụp phóng đại trong chớp mắt, đầu tiên là có chút mơ hồ, ngay sau đó hình ảnh dần trở nên rõ ràng.
Lúc nhìn rõ ràng, trong khoảnh khắc Cao Bằng suýt chút nữa đã kêu thành tiếng.
Ta triệt thảo tập võng.
Trong tấm ảnh, một gò núi toàn thân đen kịt nằm bên trong các dãy núi khác, thảm thực vật bên ngoài gò núi khá thưa thớt, có một số lượng lớn hang động trải rộng khắp mặt ngoài gò núi.
Chỉ liếc một cái, Cao Bằng lập tức nhận ra ngay cái gò núi hiếm có này.
--------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top