Chương 210: 3 Giây
- Kỷ tiên sinh một giờ trước đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xuất thủ tiêu diệt một con Sơn Linh, cũng cường thế phô bày ý nguyện của nhân loại chúng ta. Chúng ta có thể cùng nó đàm phán, có thể cùng nó thương nghị, nhưng chúng ta quyết sẽ không né tránh! Đây là ranh giới cuối cùng của nhân loại chúng ta, mà Kỷ tiên sinh đã thay nhân tộc chúng ta đưa ra một cú trọng quyền!
Trên bàn hội nghị, một vị cao tầng quân đội đang kích động nói.
- Khẳng định là Kỷ tiên sinh không chấp nhận được thái độ của Sơn Linh, nên thay chúng ta ra mặt.
- Quả nhiên vẫn là Kỷ tiên sinh có ý chí thiên hạ.
- Nếu những tên Sơn Linh kia vẫn còn ngoan cố mất linh, chúng ta sẽ tiếp tục cho chúng nó thêm chút nhan sắc!
Một tôn Sơn Linh vẫn lạc tự nhiên các Sơn Linh khác cũng có thể cảm giác được, lập tức đám Sơn Linh trở nên phi thường kích động, cảm xúc rất kịch liệt.
Một vài con Sơn Linh muốn báo thù cho đồng tộc bị vẫn lạc, nhưng càng nhiều Sơn Linh lại cảm nhận được một chút sợ hãi.
Khi chúng nó mới bắt đầu sinh ra ý thức, bọn chúng có được lực lượng khổng lồ, có thể tùy tiện hủy diệt tất cả sinh mệnh khiến bọn chúng khó chịu, theo thời gian trôi qua, bọn chúng trở nên càng ngày càng tự cao tự đại.
Thậm chí cho là mình không gì không làm được, là sơn dã bá chủ.
Nhưng đột nhiên lại xuất hiện tin tức đồng tộc của mình đã bị vẫn lạc.
Những tên Sơn Linh này liền trở nên khủng hoảng bất an, thì ra, bọn chúng không phải vô địch.
Điều này khiến cho thành phố Du Châu tranh thủ được rất nhiều tiện lợi trong cuộc đàm phán.
…
Mặc dù trước đó A Ban bịa đặt ra một chút hoang ngôn, nhưng Cao Bằng vẫn biểu thị hắn là một người biết giữ lời.
Đã đáp ứng muốn để cho A Ban đi sáng tạo nhện con, Cao Bằng liền tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
- Đi thôi, hôm nay mang ngươi tới.
Cao Bằng đánh thức A Ban, sau đó mang theo A Ban đi trường học.
Vừa đi ra chưa được hai bước Cao Bằng đã nhìn thấy chung quanh một đoàn ngự thú xông tới,
- Các ngươi tới đây làm gì?
Cao Bằng im lặng.
Đáp lại hắn là ánh mắt mong đợi của một đám ngự thú, đều không nói lời nào, chỉ có con mắt lập lòe ánh sáng.
Khóe mắt Cao Bằng lóe ra hắc tuyến,
- Các ngươi vui vẻ là được rồi.
Hai giờ sau đó, Cao Bằng đi tới địa phương đã ước định với nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, nhìn nhà kho bị vứt bỏ ở trước mắt, Cao Bằng hít sâu một hơi,
- Chỉ là cho 2 con ngự thú tiến hành hoạt động sinh sôi hậu đại mà thôi, tại sao lại giống như đang tiến hành một loại giao dịch ngầm nào đó mà không muốn người khác biết, vậy mà lại tìm loại địa phương hoang vắng này.
- Khụ khụ.
Nữ sinh tóc đuôi ngựa ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác.
- Đừng nghĩ lung tung, chỉ là ta cảm thấy loại chuyện này vẫn là nên tìm đến địa điểm bí ẩn một chút vẫn tốt hơn.
- Tùy theo ngươi vậy.
Cao Bằng bất đắc dĩ nói.
Nửa phút sau, A Ban toàn thân cứng ngắc, khẩn trương nhìn từng cái đầu nhô ra từ sau tường.
- Các ngươi... có thể không nhìn sao? Đặc biệt là ngươi! Đại Hoàng!
Ngay ở trước mặt A Ban không đến một mét, một con vịt màu vàng ngồi xổm trên mặt đất, thân thể nghiêng về phía trước, duỗi cổ nhìn chằm chằm vào nó.
Ngươi đến gần như vậy là chuẩn bị làm gì thế!
A Ban sắp điên rồi.
Đại Tử khinh thường nói,
- Nhanh lên, cũng chỉ là chuyện ba giây đồng hồ.
- Ba giây?
A Xuẩn nhìn chằm chằm A Ban, đáy mắt lộ ra một tia hiếu kì.
- Ta mới không phải ba giây!
A Ban xù lông từ mặt đất nhảy dựng lên.
Cuối cùng mấy con sủng vật khác cũng không thể chứng kiến được tràng diện mà bọn chúng muốn xem, bởi vì A Ban phun ra đại lượng tơ nhện màu trắng che kín bốn phía, từ đó không cách nào nhìn thấy tình cảnh cụ thể bên trong.
- Phi!
Tiểu Diễm hung hăng phun một ngụm nước bọt.
- Nhện cặn bã!
- Hèn nhát!
Một đám ngự thú còn lại đều khinh thường nhổ ngụm nước bọt sau đó đi ra.
Nửa giờ sau, tơ nhện chậm rãi tách rời, A Ban từ bên trong leo ra, ở trên lưng nó nằm sấp một con nhện cái màu trắng, con mắt của nhện cái ban đầu là màu xanh lam bây giờ đã trở nên tinh hồng, điên cuồng cắn xé vỏ lưng A Ban.
- Đây là
Cao Bằng nheo mắt lại.
Tiểu Diễm nhìn thấy một màn này liền rụt cổ một cái.
Cao Bằng biết trong thế giới động vật khi loài nhện giao phối xong thì nhện cái có tỷ lệ rất lớn sẽ ăn tươi nuốt sống nhện đực, chỉ cần đồ ăn thiếu thốn thì nhện đực sẽ trở thành dinh dưỡng cho nhện cái.
Vốn cho rằng đầu nhện cái này đã qua tiến hóa, tiếp nhận qua giáo dục cao đẳng, không nghĩ tới vẫn làm cái chuyện thô bỉ như thế này.
Cao Bằng thất vọng lắc đầu, hắn không biết nữ sinh đuôi ngựa này là vô tình hay cố ý, cũng không biết nàng có biết ngự thú của mình sẽ làm ra chuyện này hay không, nhưng ngự thú của nàng vẫn khiến cho Cao Bằng rất không thích.
Ghé vào trên lưng A Ban, miệng Bạch Lang Chu đầy máu tươi, vỏ lưng của A Ban tựa hồ cứng rắn hơn nó tưởng tượng rất nhiều, khiến cho răng của nó cũng bị vỡ vụn mấy cái, máu tươi từ bên trong miệng chảy ra. Tựa hồ bị con nhện cái này quấy rối đến phiền, A Ban đột nhiên nghiêng người hất rơi đầu Bạch Lang Chu này từ trên lưng xuống.
Thân thể cao lớn chớp mắt ép trên người Bạch Lang Chu để nó không thể động đậy,
- Kít!
A Ban phẫn nộ gào thét, uy thế hung tàn giống như thủy triều tuôn ra, con nhện cái phủ phục dưới chân nó trong nháy mắt cứng ngắc, màu đỏ trong mắt biến mất, e ngại ngắm nhìn A Ban, trong miệng gào thét cầu xin tha thứ.
- A, ngự thú của ngươi đang làm gì thế?
Nữ sinh đuổi ngựa nhìn thấy một màn này liền kêu lên sợ hãi, ủy khuất nhìn về phía Cao Bằng.
Cao Bằng nhíu mày, vẫy tay với A Ban,
- Được rồi A Ban, chúng ta đi.
A Ban uy hiếp nhện cái xong, chậm rãi đứng dậy, nghênh ngang rời đi.
. . .
- Đây chính là quân đoàn Hoàng gia Sơn Lang Tước mà chúng ta bồi dưỡng, đã phù hợp với tiêu chuẩn.
Trên một mảnh đất trống rộng rãi, một người đàn ông mặc áo trắng đeo kính đang kính cẩn báo cáo cho Kỷ Hàn Vũ.
Trên đất trống, có một tấm thảm hai màu vàng đen đang chậm rãi nhúc nhích, bên cạnh còn có một cái rương hợp kim cực lớn.
Nếu xem xét tỉ mỉ liền có thể nhìn thấy cái thảm này được tạo nên từ rất nhiều đại tước cao chừng nửa người, toàn thân mọc đầy lông vũ màu vàng.
Ở khu vực hốc mắt của đại tước có một mảnh nhãn ảnh màu đen, đuôi cánh cũng có một khoảng lông vũ màu đen.
- Grit ——
Đột nhiên bên trong bầy Hoàng gia Sơn Lang Tước truyền ra một âm thanh thanh thúy vang dội.
Ngay sau đó một con Hoàng gia Sơn Lang Tước cao một mét, so với mấy con cùng loại xung quanh xung quanh thì lớn hơn vài vòng bay ra ngoài, cuối cùng ngoan ngoãn rơi vào trước mặt một thanh niên mặc áo đen.
Đầu Hoàng gia Sơn Lang Tước này không chỉ có thể tích lớn hơn so mấy đầu Hoàng gia Sơn Lang Tước khác, trên đỉnh đầu cũng có một chùm lông vũ giống như vương miện.
- Kiểm tra chiến lực của bọn chúng một chút đi.
Kỷ Hàn Vũ quay ra nhìn nghiên cứu viên.
Nghiên cứu viên gật đầu, đáy mắt có chút cuồng nhiệt,
- Kỷ tổng, chiến lực của những con Hoàng gia Sơn Lang Tước này tuyệt đối như dự kiến, thật sự muốn gặp mặt người đã nghiên cứu ra Hoàng gia dược tề này. . .
Vừa nói hắn vừa phân phó trợ thủ mở chiếc rương ra.
Chiếc rương hợp kim được mở ra, bên trong truyền đến một tiếng rít, sau đó chạy ra một đầu lợn rừng lớn cao tới ba mét, dài sáu mét. Hai cái răng nanh ở môi trên lồi ra, răng nanh màu xám bạc hiện lên hoa văn hình xoắn ốc.
Đi mỗi bước đều khiến cho mặt đất phải rung chuyển.
Đây là một con quái vật cấp Thủ lĩnh loại heo, nếu chỉ là một bầy Sơn Lang Tước bình thường thì tuyệt đối không dám tập kích loại quái vật bậc này. Trừ khi đó là bầy Sơn Lang Tước cỡ lớn có tầm hàng vạn con trở lên, còn phải ở trong trạng thái rất đói khát mới mạo hiểm như thế.
Chỉ thấy một tiếng kêu bén nhọn vang lên, vô số Hoàng gia Sơn Lang Tước bay lên, trên bầu trời liên tiếp truyền ra tiếng kêu "Grit".
Một đầu Hoàng gia Sơn Lang Tước hót lên một tiếng thanh minh, hai cánh gập về phía sau, hóa thành một đoàn bóng đen xông về phía lợn rừng cấp Thủ lĩnh.
Cái này phảng phất một cái tín hiệu nào đó, lít nha lít nhít Hoàng gia Sơn Lang Tước lao xuống vây con lợn rừng cấp Thủ lĩnh vào bên trong.
Sau đó truyền ra tiếng xé thịt tê tái, còn có tiếng kêu thảm của lợn rừng.
Mười phút sau, bầy Hoàng gia Sơn Lang Tước mới bay ra. Bãi đất chỉ còn một vũng máu loang lổ, trên bộ xương heo chỉ còn lác đác vài mẩu thịt.
- Đây không phải cực hạn của bọn chúng, những con Hoàng gia Sơn Lang Tước này nếu tiếp tục dùng Hoàng gia dược tề thì thực lực của sẽ còn tăng trưởng một khoảng lớn. . .
Nghiên cứu viên sợ hãi thán phục,
- Cái dược tề này là ai phát minh ra, hắn quả thật chính là một thiên tài!
-----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top