Chương 217: Niềm Vui Ngoài Ý Muốn
Nhìn qua A Ngốc bởi vì đẳng cấp tăng lên mà trở nên mạnh hơn, đáy lòng Cao Bằng lặng yên dâng lên ý nghĩ to gan lớn mật.
Nếu như phương pháp hắn dự đoán thật sự có thể áp dụng, có lẽ tốc độ thăng cấp của A Ngốc sẽ được đề cao rất nhiều, không chừng còn đột ngột tăng vọt.
- Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi chỗ này đi, xung quanh phiến khu vực này có một con Sơn Linh. . . Hiện tại quan hệ giữa chúng ta và Sơn Linh đã lâm vào thế bí, nếu có thể thì tận lực không nên quấy rầy thứ đồ chơi quỷ quái này. . . Đáng chết.
Ông Lưu chửi nhỏ một tiếng.
Nơi xa truyền đến âm thanh ầm ầm giống như cuồng long ngâm nga rít gào, mặt đất điên cuồng run rẩy giống như là có thiên quân vạn mã lao nhanh qua.
Cao Bằng cúi đầu xuống, trông thấy cục đá bên chân đang không ngừng lay động.
- Đi!
Ông Lưu vội vàng quát lên một tiếng.
Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu đứng ở một bên không nói hai lời dang cánh quét qua, lập tức cúi người đến để Cao Bằng trèo lên lưng nó.
Song trảo của Huyễn Long Tích thò ra nhấc A Ngốc lên, ông Lưu ngồi phía sau lưng Huyễn Long Tích, một nhóm ba thú hai người trực tiếp bay lên trong màn đêm.
Quay đầu lại nhìn dưới chân, bên ngoài vài dặm bụi mù cuồn cuộn, cát bụi bị cuốn lên từng mảng lớn, xuyên qua màng cát bụi mơ hồ có thể trông thấy một con quái vật khổng lồ đang không ngừng tới gần.
Hình dáng góc cạnh rõ ràng, thân thể nặng nề nhưng rắn chắc.
Cao Bằng hít một hơi khí lạnh, đại gia hỏa này. . .
Trước đó thời điểm còn là một thứ vật chết Cao Bằng chưa từng phát giác, hiện tại khi cái thứ quỷ này có được ý thức sao mà nhìn qua lại kinh khủng như vậy chứ.
Đó là một con Sơn Linh có đường kính hơn trăm mét, lấy một thái độ kiên định mà không chút do dự dần dần tiếp cận, mang đến lực áp bách tâm lý và lực xung kích thị giác không gì so sánh kịp, không cách nào tưởng tượng nổi.
Đổi lại một vài người hơi nhát gan, năng lực tâm lý yếu kém nhất định sẽ chịu đựng không được, chỉ sợ sẽ kêu to lập tức chạy tứ tán rồi.
Được rồi, mặc dù đoàn người mình cũng bởi vì phát giác được Sơn Linh tiếp cận mới lập tức xoay người rời đi. . .
- Nhân. . . Loại. . .
Mơ hồ có một giọng nói từ trong cơn động đất loáng thoáng truyền ra.
Lúc đầu Cao Bằng nghe không được chân thực, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Thẳng đến khi Sơn Linh lặp lại một lần nữa Cao Bằng mới xác định con Sơn Linh này đang kêu gọi chính mình.
Giọng nói của Sơn Linh rất mơ hồ, nghe được không rõ ràng lắm, giọng nói như thể đang phát ra từ một người với cái cổ họng bị tàn phá nhưng lại điên cuồng không ngừng gào thét. . .
- Ông Lưu, con Sơn Linh kia giống như đang kêu chúng ta.
Cao Bằng la lớn.
Bởi vì gió lớn, ông Lưu nghe không được rõ lắm, âm thanh ở trên bầu trời đều bị gió thổi tán đi, sau khi vào tai cũng chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy vài lời linh tinh lộn xộn mà thôi.
- Cháu nói cái gì?
Ông Lưu lớn tiếng hỏi lại.
- Sơn Linh đang kêu chúng ta!
Cao Bằng đưa tay chỉ vào Sơn Linh dưới chân.
- Cháu cứ yên tâm đi, nó đuổi không kịp chúng ta đâu!
Ông Lưu nghiêm túc vỗ vỗ ngực.
- Cháu nói là hình như nó không phải đang đuổi chúng ta mà là đang kêu chúng ta đấy!
Cao Bằng im lặng, sao ông Lưu tự dưng lại bị lãng tai thế này.
- Yên tâm đi, nó không biết bay!
Ông Lưu nhe răng cười một tiếng đáp.
Cao Bằng trầm mặc nửa ngày.
- Ông Lưu, có phải ông bị lãng tai hay không vậy?
Cao Bằng la lớn.
- Cái gì, con nói tai ta kém á?
Ông Lưu run lên.
Cao Bằng:
- . . .
Mãi đến khi Huyễn Long Tích bay gần lại một chút ông Lưu mới nghe thấy được những lời Cao Bằng nói.
- A, cháu nói là đầu Sơn Linh kia đang kêu chúng ta sao, ta nghe được mà.
Ông Lưu lắc đầu, nói tiếp,
- Ta nói với cháu này, cháu chỉ là một thằng nhóc trẻ tuổi mà thôi, mấy cái đồ chơi quỷ quái này đều không phải thứ tốt gì, bọn chúng chính là đang gạt mấy người thành thật như chúng ta xuống dưới, sau đó ăn tươi nuốt sống chúng ta.
Cao Bằng chần chờ một lát.
- Nếu không chúng ta bay xuống nghe xem nó nói cái gì được không? Cũng không cần đến quá gần, chỉ cần có thể nghe thấy nó nói chuyện là được.
Bởi vì vừa rồi chậm trễ, mấy người bọn họ đã bay xa, giọng nói của Sơn Linh sớm đã không thể truyền tới.
- Được rồi, có điều ta nói với cháu, mấy con Sơn Linh này nhìn qua chỉ là tảng đá, nhưng tâm tư đều rất xấu xa, nói không chừng trái tim đều toàn màu đen.
Ông Lưu chăm chỉ không ngừng giáo dục Cao Bằng.
Cao Bằng liên tiếp gật đầu:
- Đúng vậy, ông nói rất đúng ạ, những con Sơn Linh này không chỉ tâm đen, mà trái tim tụi nó còn được làm từ đá tảng! Ý chí sắt đá!
Ông Lưu giận quá mà cười, cái thằng nhóc này. . .
Sơn Linh sau khi trông thấy mấy người Cao Bằng bay xa tỏ ra vô cùng thất vọng, thất lạc quay đầu.
- Này, to con, vừa rồi ngươi đang gọi ta sao?
Cao Bằng từ phía sau Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu thò đầu ra hướng về phía Sơn Linh bên dưới la lớn.
Sơn Linh đang di chuyển đột nhiên dừng bước lại, ngập ngừng quay đầu.
- Nhân loại, ta muốn giao dịch với ngươi. . .
. . .
Cách chỗ đó mười dặm, trong khe núi nước chảy róc rách, mấy người mấy thú đang nghỉ ngơi ở đây.
- Vừa nãy là Sơn Linh đi qua phải không?
Một người đàn ông cao to vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu đen cất tiếng nói, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
- Đúng vậy, không phải con Sơn Linh kia đang ở trong một cái sơn cốc phía bắc à, tại sao mà đột nhiên chạy ra ngoài thế này, suýt chút đã bị nó phát hiện rồi.
Bên cạnh, một người thanh niên cao ráo ngồi trên tảng đá khẽ thở dài một hơi. Người thanh niên cao ráo với quả đầu đinh, một đôi lông mày đen thui rậm rạp tỏ ra đặc biệt có tinh thần, hai vai mang một cái ba lô nhiều màu sắc, tay trái cầm một miếng thịt khô, vừa xé nhỏ thịt khô vừa đút cho con sói lớn màu đỏ bên cạnh. Sói lớn ăn thịt khô, hai mắt híp lại, trông vô cùng vui vẻ.
- Không phải suýt chút nữa, khẳng định là bị phát hiện rồi, chỉ có điều con Sơn Linh này không để ý đến chúng ta mà thôi.
Bên cạnh, một nữ sinh mặc áo jacket màu vàng, áo ngụy trang bên trong, thân dưới mặc quần thể thao màu đen, nói với vẻ ngưng trọng:
- Tiết Lạc, chúng ta cũng không có bị nó trông thấy, sao nó phát hiện ra chúng ta được?
Người đàn ông cao to vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu đen nhíu mày lại.
- Anh của tôi có nói qua, mấy con Sơn Linh này không có mắt mũi, bọn chúng dựa vào năng lực đặc thù của mình để nhận biết xung quanh, dường như cùng loại với sóng điện não vậy, có thể trực tiếp quét hình tất cả sinh mệnh xung quanh.
Nữ sinh nói trước đó lắc đầu.
- Biến thái như thế, nói như vậy chẳng phải tất cả sinh mệnh ở trước mặt nó đều không chỗ che giấu rồi?
Người đàn ông cao to vạm vỡ nghe mà líu lưỡi không thôi.
- Hẳn là sẽ không khoa trương như vậy, quái vật có nhiều năng lực như vậy, nói không chừng có năng lực nào đó có thể khắc chế cảm giác của Sơn Linh. Nếu quả thật có loại năng lực này, chỉ sợ Sơn Linh ở trước mặt nó chính là một kẻ mù lòa.
Thanh niên mày rậm mỉm cười nói, đứng dậy phủi phủi mông.
- Đi thôi, lần này chúng ta giúp ngươi bắt giữ. . .
Vừa dứt lời dưới, phía trước lập tức truyền đến âm thanh động đất không rõ ràng lắm, thanh niên mày rậm bất đắc dĩ nói:
- Chờ một chút đi.
Vừa nãy Sơn Linh chạy qua chỗ khe núi này của bọn họ, sau đó bọn họ lại tận mắt nhìn thấy con Sơn Linh kia một lần nữa từ con đường phía trước khe núi đi qua.
Chỉ có điều lần này khác biệt so với lần trước chính là trên đầu Sơn Linh có hai con chim khổng lồ làm bạn đồng hành.
Phóng thích ra khí thế cấp Lĩnh Chủ một cách trắng trợn không hề kiêng dè, một con Huyễn Long Tích toàn thân màu xanh, quầng sáng lĩnh chủ chậm rãi xoay tròn dưới thân.
Ở dưới thân Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu cũng xoay quanh một quầng sáng màu trắng có hoa văn phong bạo.
Hai con quái vật cấp Lĩnh Chủ!
Ba người hô hấp ngừng lại, không dám nhúc nhích chút nào, sợ làm quấy rầy ba con cự thú kia.
- Hình như trên móng vuốt của con cự thú kia giống như đang túm lấy thứ gì đó.
- Chắc là bữa tối của nó rồi.
- Hình như trên lưng ngự thú loại phi hành kia giống như có người thì phải?
Người đàn ông cao to vạm vỡ xoa xoa mắt kính, dường như nhìn thấy thứ gì vô cùng khó tin vậy.
----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top