Chương 261: Mộ Thuỷ Hoàng
Nhận điện thoại,
- Lão Kỷ, chỗ tôi xảy ra một chút chuyện. . . Tôi biết Cao Bằng vừa trở về, nếu như không phải là tình huống khẩn cấp tôi cũng sẽ không gọi cho ông.
- Tôi cũng biết ông gọi điện thoại cho tôi sẽ không có chuyện tốt. Nói đi, chuyện gì?
- Thứ trong mộ Thủy Hoàng . . . Sống lại.
Hai hàng lông mày của Kỷ Hàn Vũ nhăn lại!
- Ông ngoại, sao thế ạ?
Cao Bằng đặt bát đũa xuống hỏi.
Kỷ Hàn Vũ nghiêm túc nhìn Cao Bằng một chút, lắc đầu không nói gì:
- Cháu cứ ở yên trong nhà chờ ông về.
Sau đó đứng dậy khoác áo, rời khỏi nhà.
Lát sau, trong biệt thự có tiếng sóng nước rì rầm, Bạch Long chở theo Kỷ Hàn Vũ bay lên bầu trời.
…
Trong khu ngoại ô Lăng Đồng, phía đông bắc của thành phố Trường An.
Mộ của Thuỷ Hoàng nằm gần khu Lăng Đồng. Sau tai biến, mộ Thuỷ Hoàng không có gì thay đổi, cũng không ai chú ý đến nơi này.
Từ mười ngày trước, mộ Tần Vương xảy ra dị biến, hiện sao giữa ban ngày, hào quang vô tận từ trên trời rủ xuống mặt đất.
Mỗi đêm, huyết sắc tinh hoa như máu đặc dính từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Trường An đã chú ý tới dị tượng của mộ Tần Vương, lập tức điều động tinh nhuệ tới kiểm tra.
Ngay sau đó, lấy mộ Tần Vương làm trung tâm, trong vòng mười dặm quanh đó chim thú quái vật đều tuyệt tích, không thấy bóng dáng.
Tòa thị chính thành phố Trường An đã quyết định thật nhanh, sơ tán dân thường quanh khu Lăng Đồng đi, đồng thời, luôn ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
- Hôm nay đã là ngày thứ mười…
Một viên quan chỉ uy cầm ống nhòm lẩm bẩm tự nói.
Đột nhiên, mặt đất dưới chân hơi rung lên giống như động đất.
Ầm ầm.
Lấy mộ Tần Vương làm tâm điểm, mặt đất chấn động kịch liệt.
Đại địa nứt ra, đất đá run rẩy rơi xuống khe hở.
Khói đặc cuồn cuộn bốc lên tận trời!
Mấy ngọn núi gần đó bắt đầu sụp đổ, đá núi cuồn cuộn lăn xuống, khe nứt lan tràn ra phía ngoài, cây cối liên tiếp đổ xuống đất rồi bị cuốn vào bên trong.
Sâu trong lòng đất vọng lên tiếng ngâm khàn khàn trầm thấp, giống như cuống họng của thứ đó đã bị cắt nát. Sau đó, từ sâu trong lồng ngực, linh hồn phát ra tiếng gào thét phẫn nộ.
Lão Tần oai hùng, cùng đối diện quốc nạn.
Lão Tần oai hùng, khôi phục giang sơn.
Máu không chảy khô, chết không đình chiến!
Trong khu vực đất đá sụp đổ, làn khói đỏ như máu bốc lên hoá thành một đám mây đỏ thẫm.
Tia chớp đỏ ầm vang bên trong đám mây.
- Giết!
Một tiếng hô giết thạch phá thiên kinh, kinh thiên động địa.
Đám người vây xem đều trợn tròn hai mắt mà nhìn.
Một cánh tay làm bằng đất sét xé nát bụi mù, hai điểm đỏ yếu ớt chiếu qua lớp bụi, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, tay trái nắm chặt vỏ kiếm.
Choeng!
Kiếm đá rút ra khỏi vỏ phát ra âm thanh giống như kim loại chém vào nhau.
Một, hai, ba,… vô số bóng người tiến thẳng ra khỏi khu vực bị mây đen bao phủ.
Đám lính tượng ngựa tượng kia sống lại!
Loảng xoảng!
Chén nước trên bàn bị đụng ngã, một người tướng quân trên vai đeo quân hàm bốn sao chống bàn đứng bật dậy, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
- Đám nhà nghiên cứu kia làm ăn kiểu gì thế? Sao đám lính tượng này lại còn sống?
Một nghiên cứu viên cầm theo ống nhòm đứng bên cạnh lặng lẽ đáp:
- Nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên tôi được biết binh mã tượng lại có thể sống.
Ngoài mười dặm, nòng pháo đen nhánh xếp thành trận địa, giống như một rừng sắt thép sẵn sàng đón địch.
Từng tượng đất vượt qua đám bụi xuất hiện.
Thân thể tượng đất ảm đạm, mộc mạc, bộ giáp cũng đơn giản, nhìn qua giống hệt những tượng đất phổ biến thường thấy.
Thậm chí có thể ngửi được mùi vị bụi bặm chưa tiêu tán hết trên người chúng.
Trên bình nguyên trống trải, vô số tượng đất lẳng lặng đứng sừng sững ở đó không nhúc nhích, hông đeo kiếm, tay phải nắm chặt trường mâu.
Trong không khí, sát khí lăng lệ vờn quanh.
Xen kẽ trong hàng ngũ tượng đất còn có vài cái chiến xa được bốn con ngựa kéo đi, dây cương được binh sĩ ngồi sau chiến xa níu lại, ở hai bên chiến xa có binh sĩ cầm trường mâu trong tay.
Đột nhiên đỉnh núi sụp đổ, một con quái vật cõng một chiếc quan tài bằng vàng xông ra khỏi lòng núi.
Bên ngoài quan tài mạ vàng xa hoa, trạm trổ long phượng. Dù chưa mở ra, nhưng bên trong lại thấp thoáng tản mát ra một luồng khí tức cực kỳ khủng bố.
- Li!
Trên bầu trời, một con chim lớn màu vàng ngửa đầu hót vang, toả ra ánh sáng rực rỡ, khí thế mạnh mẽ khoá chặt quan tài bên dưới. Chỉ cần có kẻ dám can đảm xâm lấn, lập tức sẽ dùng thế lôi đình đánh nát vạn quân.
Một tiếng sấm sét nổ vang giữa bầu trời.
- Hừ!
Từ trong quan tài, một tiếng hừ lạnh vang vọng lộ ra sự không vừa ý.
- Chúng tôi không có ý định đối địch với Thuỷ Hoàng, chúng tôi cũng không muốn trêu chọc các hạ. Nhưng bây giờ, Trường An là nơi thần thánh không thể xâm phạm của Liên minh chính phủ chúng tôi, nếu như các hạ thực sự muốn cưỡng ép xâm nhập vào thì Liên minh chính phủ chúng tôi cũng không ngại chiến tranh!
Ở phía xa, một sĩ quan quân đội cầm loa nói.
Trầm mặc ngắn ngủi.
Đột nhiên, trên bầu trời phía xa vọng tới tiếng rồng ngâm, một cái bóng trắng vạch phá thiên khung, biển mây bị xé ra một đường thật dài.
Một con giao long to lớn từ trong mây hạ xuống, Kỷ Hàn Vũ cưỡi bạch long tiến đến.
- Ồ…
Từ trong quan tài vọng ra tiếng ồ kinh ngạc, giống như một đứa bé nhìn thấy thứ đồ chơi mình thích nhất.
Không có Hoàng đế nào là không thích rồng. Rồng, gần như trở thành đại ngôn của Hoàng đế. Nếu có một ngày có cơ hội được cưỡi rồng, các vị Hoàng đế chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.
Tồn tại thần bí trong quan tài cũng có hứng thú với loài sinh vật thần bí như rồng.
- Rồng sao…
Ngay lập tức, quân đoàn binh tượng dừng bước lại, chậm rãi lui về sau.
- Nếu các hạ nguyện ý làm đồng minh với chúng tôi, chúng tôi nguyện ý cung cấp tài liệu về thế giới hiện nay cho Thuỷ Hoàng Bệ hạ!
Người đại diện quân đội giơ loa lên nói.
Thật lâu sau, từ trong quan tài vọng ra một tiếng hỏi nhàn nhạt lạnh lẽo:
- Cho phép.
Chẳng lẽ là Doanh Chính thật sao? Trên trời, hai mắt Kỷ Hàn Vũ lấp lóe, vị đại diện của quân đội kia nói vậy cũng có chút lừa gạt nhất định. Nếu vị trong quan tài không phải Thuỷ Hoàng mà chỉ là một vị tướng quân nào đó của Thuỷ Hoàng, hay chỉ là Thái tử thì sẽ không đáp lại.
Có lẽ là do bạch long và kim thần uy hiếp, cuối cùng, quân đoàn binh tượng lùi về lòng núi. Đồng thời, trong vòng mười dặm quanh đó trở thành cấm khu bị quân đội phong tỏa, nghiêm cấm những người khác ra vào.
Trở lại quân doanh, từ đại doanh của quân khu Trường An có một vị lão tướng quân tóc trắng đeo quân hàm năm sao đi ra, lúc nhìn thấy Kỷ Hàn Vũ liền tươi cười, dùng sức nắm chặt bả vai Kỷ Hàn Vũ.
- Lão gia hoả này càng sống càng cường tráng, nếu nói ông còn có thể sống thêm trăm năm nữa tôi cũng tin.
Lão tướng quân tóc trắng cười nói.
Kỷ Hàn Vũ cười ha ha:
- Thế cũng tốt, tôi còn phải ôm cháu ngoại của tiểu Bằng nữa.
- Vậy thì tốt quá, nếu có ngày đó nhớ mời tôi tới uống rượu mừng.
- Chờ lão gia hoả ông sống được tới ngày đó rồi nói sau.
- Khẳng định tôi sẽ sống lâu hơn ông.
Hai vị lão nhân có địa vị cao thượng ngươi một lời ta một câu tựa như hai đứa trẻ con.
Lão tướng quân tên là Tôn Chương, là bạn cũ của Kỷ Hàn Vũ, hai người cùng lớn lên trong một cái sân.
Lớn lên, một người kinh thương, một người tòng quân, đi theo hai lối sống khác nhau.
Dù đường ai nấy đi nhưng tình cảm giữa hai người chưa bao giờ giảm sút. Cả hai vẫn thường xuyên thư từ qua lại, phần tình cảm này, theo thời gian lại càng trở nên sâu dày thuần khiết.
Kỷ Hàn Vũ yên tâm để Cao Bằng ở lại Trường An, một phần cũng vì có Tôn Chương làm tướng quân ở quân khu Trường An. Hắn cũng từng cố ý dặn dò Tôn Chương chú ý tới Cao Bằng một chút.
- Được rồi, biết ông nhớ đứa cháu ngoại kia rồi.
Tôn Chương tức giận phẩy tay:
- Ông nhanh đi về đi.
- Ông bên này chú ý một chút, tôi vẫn thấy thứ trong lăng Thuỷ Hoàng kia có chút gì đó tà dị, có gì hãy lập tức gọi điện thoại tôi.
Kỷ Hàn Vũ gật đầu, sau đó đứng dậy, cưỡi bạch long xoay người rời đi.
----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top