Chương 282: Ông Ngoại Phát Hiện
Vì phòng ngừa kích thích quân khu Du Châu, cũng vì tránh gây nên khủng hoảng cho thành phố Du Châu, Cao Bằng không để cho A Ban trở về với hắn, chỉ để A Ngốc ở lại đây nghỉ ngơi trong chốc lát. Loại chuyện này Cao Bằng vẫn cần phải trở về bàn bạc thêm với ông ngoại mới được.
Về phần để A Ban ở lại nơi này có thể bị nguy hiểm gì hay không thì. . . Cao Bằng cảm thấy nó không đi khi dễ người khác đã là tốt lắm rồi.
A Ban nghe lời gật gật đầu. Nói thật, hiện tại nó vẫn còn hơi choáng váng.
Kỳ thực vẫn có cách khắc phục chứng sợ độ cao, chỉ cần để người mắc chứng sợ độ cao đi trên đường thủy tinh ở đường núi hiểm trở hai ngày là có thể nhanh chóng thích ứng với chút khó chịu nho nhỏ này.
Trải qua mấy giờ thích ứng, A Ban đã có thể nhìn xuống mặt đất dưới chân, chuyện này làm cho nó rất đắc ý.
Kể từ bây giờ A Ban ta đã không còn sợ độ cao nữa.
Ta chính là A Ban dũng cảm nhất!
Sau khi Cao Bằng đi xa, A Ban nằm nhoài tại chỗ, cái mông chổng lên cao cao, mấy cái chân nhện nhàn rỗi khẩy khẩy mặt đất, một mình một nhện tự tìm trò tiêu khiển.
Thời gian dần trôi qua, trong núi rừng cách đó không xa xuất hiện một chút bóng người, những người này cũng không dám đến gần, chỉ dám núp ở phía xa quan sát.
Hoàn toàn khác với Sơn Linh bình thường, những Sơn Linh có được thể tích lớn như A Ban giống như phượng mao lông giác. Quan trọng hơn là hình thể bề ngoài của Sơn Linh đều dựa theo hình mẫu của một ngọn núi, dù cho biết ngọn núi này đang sống thì cũng không tạo ra bao nhiêu lực xung kích với thị giác người khác.
Mà hình dáng bây giờ của A Ban thực sự là một con nhện, với tám cái chân vừa to vừa dài. Mặc dù bởi vì vỏ xác nham thạch cồng kềnh nhìn qua có vẻ to mọng, nhưng dù sao cũng thực sự là một con quái vật.
A Ban cảm giác được ở phía xa có mấy con côn trùng đang nhìn nó, loại cảm giác này khiến nó rất không thoải mái.
Mặt đất nổ ầm ầm, A Ban chậm rãi đứng lên, nhìn về phía đám tiểu côn trùng kia rồi ngửa mặt rít gào — — Rống! ! !
Trong cái miệng lớn phun ra cột khói màu xám, theo cuồng phong thổi lan ra cả tòa sơn mạch này.
Tiếng gầm thét kéo dài đến tận nửa phút mới dừng lại, A Ban phát hiện đám tiểu côn trùng kia đều đã sợ hãi chạy hết, lúc này mới hài lòng một lần nữa nằm xuống, còn nhịn không được trở mình một cái.
Thì ra cảm giác khi dễ người khác là như vầy, quả thật rất thoải mái, trách không được trước kia Đại Tử thích nhất là cướp đồ ăn của ta. . .
A Ban cảm thấy mỹ mãn nằm trên mặt đất, những phần thân thể tiếp xúc với mặt đất tiến nhập vào trong đó. Một mảng lớn đất đai bị nó xem như đồ ăn mà nuốt vào bụng, tựa như một ngọn núi cắm rễ ở phía trên mặt đất, không ngừng hấp thu năng lượng khổng lồ từ sâu bên trong.
Thể tích khổng lồ như vậy đương nhiên không phải chỉ dựa vào thôn phệ huyết thực để duy trì sinh tồn tiến hóa, so sánh với huyết nhục thì thứ nhiều nhất trong tự nhiên vẫn là núi non sông ngòi và năng lượng nguyên tố không chỗ nào không có, những thứ này mới là thứ chủ yếu để duy trì sự sống của những sinh mệnh cao cấp kia.
Đối với bọn chúng thì việc thôn phệ huyết nhục có thể làm cho chúng tăng tốc độ tiến hóa lên rất nhiều, bởi vì quái vật càng cao cấp thì máu thịt trong cơ thể càng ẩn chứa năng lượng khổng lồ và phong phú hơn.
Trên đường trở về, Đại Tử vẫn còn có chút rầu rĩ không vui.
Cao Bằng gõ gõ đầu của nó,
- Không phải đã gặp được A Ban rồi à, sao vẫn cứ cúi đầu ủ rũ như thế?
Đại Tử ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Cao Bằng, sau đó lại cúi đầu xuống rồi rơi vào trầm mặc. Lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói ra:
- A Ban biến lớn như thế, sau này không thể chơi với ta nữa.
Cao Bằng cũng không biết làm sao để an ủi Đại Tử, có lẽ hai ngày sau tên gia hỏa không tim không phổi này sẽ quên hết mọi thứ không vui đi.
Nhưng trải qua Đại Tử nhắc nhở Cao Bằng mới đột nhiên nghĩ đến, thể tích A Ban đã trở nên lớn như vậy, dường như không ai có thể đùa giỡn giao lưu với nó như trước nữa.
Giống như không có ai mỗi ngày lại đi ngồi xổm nói chuyện phiếm với bầy kiến, thời gian lâu dài A Ban sẽ trở nên càng ngày càng quái gở, đây không phải là điều mà Cao Bằng muốn nhìn thấy.
Ngự thú của người khác hắn không quản được, nhưng với tư cách là Ngự Sử của A Ban thì hắn phải có trách nhiệm cân nhắc những việc này cho nó.
Cao Bằng không khỏi rơi vào trầm tư. . .
Có lẽ mấy con Sơn Linh có thể trở thành bạn bè tốt với A Ban.
Có lẽ kỳ thật Bạch Long cũng rất cô độc?
Cao Bằng mang theo nghi vấn đầy đầu về tới tập đoàn Nam Thiên.
Ông ngoại đang đọc sách trong thư phòng, Cao Bằng gõ cửa rồi đi vào.
Kỷ Hàn Vũ ngẩng đầu nhìn Cao Bằng, đồng tử chợt co rụt lại.
Tay trái vẫn luôn tùy ý đặt trên trang sách bỗng nhiên nâng lên, đột ngột đánh một quyền về phía Cao Bằng.
Vụt — —
Trong thư phòng vang lên tiếng rít thanh thúy, một quyền kéo theo tàn ảnh thật dài ầm ầm đánh ra.
Từng sợi lông tơ trên người Cao Bằng dựng đứng lên, da thịt nháy mắt căng ra, độ cứng rắn có thể so với sắt thép. Cùng lúc đó thân thể hắn đột nhiên lao về phía trước, cũng đấm ra một quyền như vậy.
Nhưng một quyền này Cao Bằng giữ lại tám phần lực.
Bành! ! !
Trong chớp mắt ống tay áo nổ tung, ông ngoại vốn đang yên ổn ngồi trên ghế suýt chút nữa đã bị cỗ cự lực này đẩy ngã.
Mạnh mẽ ổn định tư thế ngồi của mình, Kỷ Hàn Vũ bình tĩnh gật đầu,
- Không tệ, lực lượng có tiến bộ một chút. Chắc là cháu cũng đói bụng rồi, để ông làm cái gì đó cho cháu ăn.
Dứt lời bèn đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Lúc xuống lầu cánh tay Kỷ Hàn Vũ run lên nhè nhẹ, cho tới lúc này vẫn còn tê dại.
Tên tiểu tử thối này, ta chỉ muốn thăm dò một chút mà lại dùng nhiều sức như vậy. Sớm biết thế đã không giữ lại ba phần lực rồi, tên nhóc này cũng không biết nhường lão đầu ta một chút.
Lúc Cao Bằng vừa bước vào thư phòng, Kỷ Hàn Vũ đã nhận ra khí tức trên người Cao Bằng rất không bình thường. Bản thân hắn cũng là Ngự Sử Vương cấp có năng lực thiên phú là 【Giác quan siêu phàm】, cho nên ở khoảng cách gần như thế hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ trong cơ thể Cao Bằng.
Điều này khiến Kỷ Hàn Vũ hơi kinh ngạc, cho nên mới có việc thăm dò như lúc nãy.
- Thằng nhóc này. . .
Kỷ Hàn Vũ chợt nhớ lại đoạn thời gian trước Cao Bằng có nhờ mình ném Sơn Linh Tâm vào người con Sơn Linh Vương khổng lồ kia. Kỷ Hàn Vũ thầm than trong lòng, có hơi chút phiền muộn, cũng có chút vui mừng, không ngờ thằng nhóc này lại trưởng thành nhanh như vậy.
Có điều, bây giờ tiểu Bằng đã có sức tự vệ, trong rất nhiều chuyện mình cũng có thể buông tay buông chân rồi.
Nhưng mà vấn đề quan trọng nhất bây giờ là bữa tối nên làm thịt xào hay là thịt chiên muối mới tốt đây?
Đeo tạp dề vào, lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, Kỷ Hàn Vũ ở trong phòng bếp bắt đầu bận bịu túi bụi.
Lúc ăn cơm tối Cao Bằng kể sơ lại tình huống của A Ban cho ông ngoại nghe, ông ngoại chậm rãi gật đầu,
- Trước tiên cháu đừng có gấp, ở bên này ta sẽ giúp cháu xử lý tốt.
. . .
- Kỷ tổng, tính tình con Mộc Khổng Tước kia rất bướng bỉnh, tuyệt thực cả nửa tháng nên gần như đã chết đói rồi.
Người phụ trách phòng thí nghiệm số năm cười khổ đưa lên một phần tài liệu, phía trên là kết quả nghiên cứu và số liệu liên quan tới các hạng năng lực của Mộc Khổng Tước.
- Ừ.
Kỷ Hàn Vũ khẽ gật đầu, cũng đã sớm dự liệu được.
Thật ra mấy ngày trước hắn đã nhận được báo cáo của người phụ trách, bên trong có nói con Mộc Khổng Tước này một giọt nước không uống một hạt cơm không ăn, mỗi khi trời tối thì bên trong nhà giam sâu trong phòng thí nghiệm đều vang lên tiếng than khóc sụt sùi. Kỷ Hàn Vũ cũng nghĩ qua có nên bảo Bạch Long đánh ngất Mộc Khổng Tước rồi tiêm cho nó một chút thuốc dinh dưỡng để duy trì sinh mệnh hay không, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ chủ ý này.
------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top