Chương 286: Chuyện Ma Quái Ở Phố Thương Mại
Mặc kệ lời đồn bên ngoài như thế nào cũng đều không ảnh hưởng đến Cao Bằng chút nào.
Mấy ngày gần đây Cao Bằng chơi rất vui vẻ. Cao Bằng tuyệt không cho phép Đại Tử đi đùa giỡn A Ban, nhưng hắn lại phát hiện A Ban cũng không hề bài xích mấy ngự thú khác đùa giỡn với nó.
Thậm chí còn chủ động hỏi thăm Cao Bằng,
- Cao Bằng Cao Bằng, vì sao Đại Tử chưa tới tìm ta chơi vậy?
A Ban buồn bực ngán ngẩm nằm sấp trên đất, ngẩng đầu nhìn trời.
Cao Bằng đang chuẩn bị nói là ta đã cấm túc Đại Tử rồi, nhưng khi nhìn thấy sự mong đợi trong mắt A Ban, Cao Bằng đành mạnh mẽ muốt những lời này xuống.
Trầm mặc cả nửa ngày mới lên tiếng,
- Nó đang chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho ngươi đấy.
Ánh mắt A Ban bỗng sáng lên,
- Thật à?
- Thật.
- Ừm, ừm…
Nhận được câu trả lời chắc chắc của Cao Bằng, A Ban mới cảm thấy hài lòng, ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi nhìn về phía biệt thự, sau đó lại nhắm mắt lại. Nhưng làm thế nào cũng không thể ngủ được, cứ lật qua lật lại, trong đầu vẫn đang tự hỏi không biết niềm vui bất ngờ của Đại Tử là cái gì.
- Cao Bằng, ta còn tưởng rằng đám Đại Tử không thích chơi với ta nữa cơ!
A Ban ngượng ngùng cười cười, phí sức nhúc nhích thân thể to lớn của nó một chút, mặt đất xung quanh lại một trận lay động.
Cao Bằng xuống núi, quay đầu lại, lẳng lặng nhìn thân hình khổng lồ của A Ban ở phía xa.
Hắn đột nhiên hiểu ra vì cái gì rất nhiều quái vật khổng lồ có tuổi thọ rất dài luôn yêu thích ngủ say.
Cũng không phải vì bọn nó thích ngủ, mà là bọn nó ngoại trừ ngủ ra thì cũng chỉ có thể cô độc đếm sao.
Cô độc là cơn ác mộng lớn nhất.
Có lẽ việc trường sinh ở trong giấc mơ mỗi loài đều tươi sáng như tranh vẽ, vô ưu vô lo, không có cô độc.
Cao Bằng nghĩ đến Bạch Long, còn có Sơn Linh. Sau đó bắt đầu sinh ra một ý tưởng mơ hồ, có điều ý nghĩ này còn cần suy nghĩ thật cẩn thận mới được.
. . .
Phố thương mại Kim Cương Kiều, thành phố Du Châu.
Trước khi xảy ra tai biến thì nơi này chính là một trong những phố thương mại phồn hoa nhất thành Du Châu, sau tai biến bởi vì nguyên nhân địa lý nên đã trở thành động tiêu tiền của thành Du Châu.
Ở trung tâm phố thương mại Kim Cương Kiều, có một pho tượng Quan Thánh Đế Quân làm bằng đồng cao tới mười lăm mét.
Nếu như cộng thêm cái bệ cao ba mét nữa thì pho tượng cũng phải cao đến mười tám mét. Tượng có màu đồng thau hơi u ám, trên người khoác áo choàng với tư thế hiên ngang, thân cưỡi Xích Thố, tay cầm Yển Nguyệt Đao, đây là kiến trúc tiêu chí của Kim Cương Kiều.
Thường ngày người đến người đi, rất nhiều người đều sẽ chú ý tới nó.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, mọi người đã trở nên quá quen thuộc với pho tượng này, coi như có đi ngang qua thì cũng sẽ xem nhẹ sự tồn tại của nó.
Sáng sớm, một tầng sương mù mỏng manh giăng kín đường phố, trên phiến đá lạnh lẽo có vài chiếc lá rụng và chút rác rưởi.
Nhân viên vệ sinh đường phố mặc quần áo màu lam cầm trong tay một cây chổi lớn quét rác trên đất, phát ra tiếng vang xoàn xoạc.
Trịnh Trường Thọ đưa tay lau mồ hôi trên trán. Ở Du Châu, rạng sáng những ngày tháng mười thời tiết vẫn còn hơi oi bức.
Ngẩng đầu nhìn lướt qua pho tượng đứng sừng sững ở trung tâm con phố, Trịnh Trường Thọ nghi ngờ nhíu mày, sao nhìn qua pho tượng kia có hơi kỳ quái? Dù sao vẫn có vẻ là lạ ở đâu đó!
Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất. Hôm nay vẫn còn chưa quét đường xong, cần phải gia tăng tốc độ nữa mới được, bằng không đợi đến giờ cao điểm buổi sáng thì chỉ sợ sẽ càng phiền phức hơn.
Ban mai ló rạng, ánh mặt trời bị khu rừng bê tông cốt thép này cắt thành đủ dáng vẻ hình học chiếu xuống đường phố, chiếu lên kính thủy tinh.
Nắng sớm phủ xuống pho tượng Quan Thánh Đế Quân, trên lỗ khảm của Thanh Long Yển Nguyệt Đao bị nạm lên một lớp viền vàng.
- Đúng đúng đúng, chính là cái tư thế này. Một, hai, ba, ok!
Du khách ngoại lai đi tới phố thương mại Kim Cương kiều của thành Du Châu bình thường đều sẽ chụp mấy tấm ảnh ở chỗ pho tượng này làm kỷ niệm.
- Ồ, Liễu Viện, sao tấm hình này hoàn toàn khác với tấm lần trước cậu cho tớ xem vậy?
Lỗ Phượng ríu rít chỉ ảnh chụp hỏi.
- Sao lại khác được, đều chụp cùng một góc độ mà, chẳng lẽ cậu lại không tin kỹ thuật chụp ảnh của tớ sao?
Nữ sinh cao gầy được gọi là Liễu Viện nói với vẻ bất mãn.
- Ôi chao, tớ cũng không biết nói sao nữa. . .
Lỗ Phượng nói xong lập tức lấy điện thoại ra mở album ảnh, ngón tay nhanh chóng lướt qua màn hình,
- Cậu xem, chính là tấm này có phải không?
Liễu Viện nghiêng đầu nhìn qua. Đây chính là tấm hình lần trước chụp ở Kim Cương Kiều, hai lần đều chụp ở cùng một vị trí.
Nhưng sau khi nhìn rõ hình ảnh trên điện thoại di động, Liễu Viện chợt cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
Bức ảnh đầu tiên chụp vào một năm trước, Quan Thánh Đế Quân trên hình ngẩng cao đầu, mắt hổ nhắm lại, tay trái vuốt râu dài, cánh tay phải cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao.
Trên cơ bản tấm thứ hai so với tấm thứ nhất cũng không khác bao nhiêu, điểm khác biệt duy nhất chính là Quan Thánh Đế Quân trong tấm ảnh thứ hai lại đang cúi đầu nhìn chằm chằm Lỗ Phượng!
Thần kinh Lỗ Phượng tương đối thô, vỗ vỗ bả vai Liễu Viện rồi nói:
- Haiz, cậu nói xem có phải pho tượng kia đã lâu lắm rồi không được tu sửa nên cái cổ mới bị lỏng hay không?
Liễu Viện không trả lời Lỗ Phượng, chỉ quay lưng lại nhìn về phía pho tượng Quan Thánh Đế Quân.
Dưới ánh mặt trời, Quan Thánh Đế Quân ngẩng cao đầu, dáng vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi.
Lỗ Phượng thấy Liễu Viện không để ý tới nàng thì cau mày khó hiểu, cũng bắt chước quay đầu nhìn ra sau lưng.
Trầm mặc nửa ngày.
Hai người mới vội vàng chạy khỏi phố thương mại Kim Cương Kiều.
. . .
- Ông chủ, anh có nghe nói gì chưa, có tin đồn nói gần đây ở phố thương mại Kim Cương Kiều bên kia đang xảy ra chuyện ma quái đấy.
Từ Thanh Chỉ ôm một đống tài liệu đi vào phòng thí nghiệm, thuận miệng nói.
- Chuyện ma quái thì thế nào, chẳng phải ở trong phòng thí nghiệm của chúng ta cũng giam giữ hai tiểu quỷ đấy sao?
Cao Bằng từ tốn nói, tiếp tục tiến hành xử lý tài liệu trong tay.
Từ Thanh Chỉ,
- . . .
Nghĩ kỹ lại, đột nhiên cảm thấy ông chủ nói rất có đạo lý.
- Nghe ông chủ nói hình như rất có đạo lý đó!
- Còn có tâm tình đi để ý mấy thứ này sao? Thạch Hóa dược tề đơn giản nhất cô đã học được ba tháng rồi mà còn chưa biết chế tạo ra sao, xem ra thời gian của cô thật nhiều đó!
Cao Bằng đảo mắt nhìn nàng một cái.
Từ Thanh Chỉ tức giận bất bình, ai có thể so được với tên biến thái nhà ngươi chứ.
Sau một phen bị Cao Bằng vô tình chế nhạo, Từ Thanh Chỉ đột nhiên không muốn nói chuyện với cái tên đáng ghét này nữa.
. . .
Ngày hôm sau, khu vực trung tâm trong phố thương mại Kim Cương Kiều đã bị phong tỏa hoàn toàn, mấy chiếc xe của sở cảnh sát đang đậu bên ngoài tuyến cảnh giới màu vàng.
Ở khu vực trung tâm được tuyến cảnh giới bao quanh có mấy cỗ thi thể bị vải đen che lại.
- Người chứng kiến ở đâu?
Sở trưởng sở cảnh sát La Tiền hiện tại rất đau đầu, ở phố thương mại phồn hoa nhất lại phát sinh vụ án ác tính như thế này, khẳng định sẽ bị quở trách không nhẹ.
- Người chứng kiến trong xe.
Một thuộc hạ tiến lên nói, sau đó nhỏ giọng thì thầm cái gì đó bên tai La Tiền.
La Tiền xoa xoa mi tâm, gật đầu,
- Tôi biết.
Trải qua pháp y khám nghiệm, thi thể đều bị trực tiếp chặt đứt đầu, vết thương cực kì thô bạo dữ tợn, nhìn qua vòng ngoài vết thương có vẻ giống như do vật cùn gây nên.
Dùng vật cùn chém đầu?
Ngoại trừ biết được hung thủ có sức mạnh vượt qua người thường thì hoàn toàn không hề có bất kỳ phát hiện nào khác.
- Lực lượng lớn như vậy, nhất định không phải người có thể có được.
- Có lẽ đây chính là một vụ quái vật giết người cũng không chừng!
Một đám cảnh sát dồn dập thảo luận.
- Đúng rồi, còn nữa, sao pho tượng Quan Công trên đường dành riêng cho người đi bộ lại không thấy đâu nữa? Chẳng lẽ lại mọc chân chạy rồi!
Trên đường dành riêng cho người đi bộ ở khu vực trung tâm Kim Cương Kiều không được bố trí camera, nhưng trước các cửa hàng xung quanh đó lại có rất nhiều camera, người bên tổ điều tra đang xem lại video và không ngừng tìm kiếm manh mối.
Tiếng bước chân vội vã vang lên bên ngoài phòng họp,
- Sở trưởng, đã điều tra ra!
-------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top