Chương 294: Hợp Tác
Tiểu Diễm nuốt con cá vào trong bụng, chẹp chẹp miệng rồi nói:
- Ta vừa mới nhìn thấy một con cá voi siêu siêu siêu siêu lớn bay trên trời, nhưng mà nó đã bay theo hướng bắc.
- Đại kim ngư? Cá cá cá ——
A Xuẩn phát ra một tiếng kinh hô, trong nháy mắt liền bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, đứng trên đầu Cao Bằng thất kinh nhìn xung quanh:
- Ở đâu? Cá ở đâu?
- Cá bay đi rồi!
Cao Bằng xoa xoa đầu A Xuẩn.
Lúc này A Xuẩn mới yên lòng lại, thì ra cá bay đi rồi.
A Xuẩn bị tỉnh ngủ bực bội ngán ngẩm nằm trên đầu Cao Bằng, nghịch ngợm khiến cho tóc của hắn rối tung.
Tiểu Diễm nghiêng đầu nhìn màn sương đen phun ra từ trong lỗ thoát khí cách đó không xa, hiếu kỳ bay qua. Bởi vì nó có thuộc tính hoả, cho nên có chút thích hơi nóng từ làn sương mù này.
Nhịn không được hít sâu một hơi, sặc đến mức liên tục ho khan, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng ho khan khặc khặc khặc. Sau đó dùng cánh che mặt mình lại rồi không ngừng quạt gió.
Một cái xương tay đen kịt khoác lên vai Tiểu Diễm. Chẳng biết từ khi nào A Ngốc đã đứng sau lưng, nhìn nó với vẻ hiền lành.
- Lệ?
- Hút như thế là không đúng.
Linh hồn hoả diễm nhảy nhót trong hốc mắt A Ngốc, giao lưu với Tiểu Diễm thông qua linh hồn.
Tiểu Diễm vẫn là khuôn mặt đầy mộng bức.
Buông tay phải ra, A Ngốc đi về phía màn sương đen rồi dừng lại ở bên cạnh. Linh hồn hoả diễm trong hốc mắt thiêu đốt kịch liệt, lỗ mũi dùng sức hít vào một hơi… Màn sương đen đang bay thẳng lên trời chịu một lực hút nào đó, ngoan ngoãn theo lỗ mũi chui vào trong hốc mắt của A Ngốc.
Linh hồn hoả diễm mãnh liệt nhảy lên, A Ngốc quay sang nhìn Tiểu Diễm:
- Hương vị này có hơi nặng, không thích hợp với tân thủ như ngươi. Đến đây, cùng ta qua đây.
Nhìn theo bóng lưng của A Ngốc, Tiểu Diễm há to miệng. Nó luôn cảm thấy có phải A Ngốc đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi.
Thấy Tiểu Diễm không theo tới, A Ngốc vẫy vẫy tay với nó rồi ôn hoà nói:
- Yên tâm đi, không có nghiện, chỉ là hiếm khi ta nhìn thấy một người bạn có cùng sở thích thôi.
Cuối cùng ma xui quỷ khiến, Tiểu Diễm cũng không biết mình nghĩ thế nào mà tới khi phản ứng kịp thì đã hấp tấp đi tới bên cạnh A Ngốc.
A Ngốc cúi người mở một cái rương gỗ, trong rương xếp ngay ngắn chỉnh tề từng hộp giấy màu xanh đậm dài nửa thước, rộng hai mươi centimet, sờ bên ngoài hộp giấy có cảm giác thô ráp, ở rìa còn khảm ba sợi viền bạc.
Lấy ra một cái hộp bằng giấy, A Ngốc mở hộp ra, lắc nhẹ một cái, một điếu thuốc dài chừng nửa mét có hình trụ trượt ra ngoài.
- Ngươi thử cái này đi, đây là đại châm làm từ bột phấn của m Tuyết Tùng Châm trộn lẫn với một ít bột phấn của Linh Nguyên Quả, dùng lâu dài có thể tưới nhuần linh hồn, hơn nữa còn giúp đầu óc tỉnh táo và nâng cao tinh thần. Nếu như ngươi có hứng thú thì hãy thử một chút.
A Ngốc đưa cho Tiểu Diễm.
Tiểu Diễm chớp chớp mắt, lắc đầu liên tục.
A Ngốc cũng không ép:
- Không sao, không hút cũng tốt. Bây giờ ta không hút trong nhà, chỉ có lúc đi ra ngoài mới hút hai cây.
- Vì sao không hút trong nhà?
Tiểu Diễm có chút không hiểu.
- Tiểu Hoa không thích mùi này.
A Ngốc vỗ vỗ tro bụi trên áo choàng đen, tùy ý nói với Tiểu Diễm:
- Mượn chút lửa.
Trên chiếc mỏ của Tiểu Diễm phun ra một đoàn lửa nhỏ, A Ngốc dí cây châm lớn lại gần, hít sâu một hơi.
Ánh lửa loé lên, một khắc sau khói xanh nồng đậm tràn ngập trong không khí.
A Ngốc dựa vào vách đá, áo choàng đen tung bay theo gió, nhìn về quần sơn phía xa, thôn vân thổ vụ…
- Tiểu Hoàng, ngươi không mặc áo lông nữa sao?
Tiểu Diễm nhìn thấy một con vịt cơ bắp đầy hình xăm đi ngang qua, kinh dị hỏi.
Tiểu Hoàng giờ đã cao tới hơn hai mét lạnh lùng quay đầu lại, vỗ vỗ chuỗi phật châu đeo trên cổ mình:
- Cần gì quần áo chứ?
Dứt lời, nó lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu rời đi.
Không phải là do không mặc được quần áo chứ…
Tiểu Diễm sờ cằm suy tư.
…
- Ngang!
Trên bãi đất trống trước mặt, một con Sơn Linh đứng sừng sững.
Thấy A Ban từ đằng xa đi tới, Sơn Linh vẫn còn đang nghỉ ngơi bắt đầu thức tỉnh. Mở ra lỗ thủng đen kịt trên người, tựa như có vô số con mắt nhìn chằm chằm vào A Ban.
- Vị khách từ xa đến kia, không biết vì sao ngươi tới đây?
Sơn Linh chậm rãi hỏi.
Hơn nửa ngày, A Ban vẫn không nói gì.
Cao Bằng bực bội nói:
- Cái đồ nhát gan, ngươi nói chuyện đi?
- A… Ta… Ta nói sao? Tại sao lại là ta nói…
A Ban rất khẩn trương.
- Không phải ngươi nói mình là ngự thú dũng cảm nhất dưới tay ta sao?
- Vậy ta sẽ tặng vị trí thứ nhất cho Đại Tử, ta dũng cảm đứng thứ hai.
A Ban lắp bắp nói.
Đại Tử:
- ???
Nếu không phải vì không đánh lại A Ban, có thể Đại Tử cũng muốn đánh nó ngay lập tức.
- Ngươi thuật lại lời ta là được.
Cao Bằng nói với A Ban.
Được sự giúp đỡ của Cao Bằng, A Ban trở thành cái loa của hắn.
Nghe A Ban nói muốn hợp tác với mình, Sơn Linh không tin tưởng lắm. Nó cũng không cho rằng mình và con Sơn Linh này có cái gì để hợp tác.
Cũng đúng như A Ban dự đoán, khi nghe điều kiện của Cao Bằng, nó từ chối.
Giao dịch? Từ xưa đến nay, Sơn Linh vĩ đại không cần giao dịch.
- Bọn ta có thể giải quyết đám Toản Sơn Giáp đáng ghét giúp các ngươi.
Sơn Linh chần chừ một lát.
- Chúng ta còn có thể cung cấp huyết thực miễn phí cho các ngươi, giúp các ngươi không cần phải vất vả đi săn mồi mỗi ngày nữa, chỉ cần lẳng lặng nằm ngủ một chỗ là được.
Sơn Linh hơi do dự.
- Bên này chúng ta có hai ngự thú Vương cấp, mà lúc này chúng ta đã liên hợp được với mười mấy Sơn Linh. Cho nên ngươi căn bản không cần lo lắng có kẻ địch mạnh đến quấy nhiễu, ngươi có thể yên tâm chậm rãi tiến hoá.
Rốt cuộc Sơn Linh cũng động tâm. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu mà nó đồng ý là vì trên người A Ban có khí tức của Sơn Linh Vương, gần như có cùng nguồn gốc nên nó mới đồng ý.
- Vậy ta sẽ miễn cưỡng đồng ý.
Sơn Linh trầm giọng nói:
- Nhưng nếu các ngươi không làm được chuyện đã hứa với ta, ta sẽ rất tức giận.
- Yên tâm đi, hợp tác thì phải cùng có lợi.
Sau đó, Cao Bằng lại dẫn A Ban chạy tới hai nơi khác, tiếp tục thuyết phục hai con Sơn Linh, cộng thêm con đầu tiên thì đã là ba con.
Nhưng tốc độ này vẫn còn quá chậm.
Cao Bằng nhìn mặt trời sắp khuất núi, không nhịn được nhíu chặt lông mày.
Thực ra, quá trình thuyết phục Sơn Linh thuận lợi hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều, A Ban cũng có công lao rất lớn.
Nhưng mà mấy Sơn Linh này đều có lãnh địa riêng, lãnh địa của mỗi con cách nhau rất xa, thời gian dư thừa đều lãng phí ở việc đi đường.
- Cho nên, chuyện này đúng là một công trình vĩ đại... A Ban, ngươi có cảm giác được vị trí cụ thể của Sơn Linh khác không?
A Ban nhắm mắt lại, cảm giác nhịp đập của đại địa dưới chân. Trong cảm giác của nó, dù là đại địa cũng có nhịp tim.
Cách đó không xa ở phía sau có tiếng mạch đập mạnh mẽ, địa mạch tráng kiện kèm theo cỗ rung động phát ra tiếng bịch bịch trầm đục! Mỗi một lần đập đều rất có lực, tựa như có người giơ cự chuỳ gõ trống lớn.
Cỗ lực lượng này có thể truyền đi rất xa trong lòng đất, A Ban có thể mơ hồ cảm giác được âm thanh nhịp đập ở phía xa...
- Chủ nhân, chắc là ta có thể cảm giác được vị trí đại khái của Sơn Linh khác.
- Vậy chúng ta cứ tiếp tục lên đường thôi, đây thực sự là một công trình lớn.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top