Chương 297: Ham Tài Thử
Con chuột màu vàng to mọng nằm trong lòng bàn tay A Ngốc kêu chít chít ầm ỹ, bốn cái chân nhỏ giơ lên đạp loạn giữa không trung, cái đuôi vung vẩy giữa trời.
- Không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Cao Bằng mỉm cười, nhận lấy con chuột bự từ trong tay A Ngốc.
Con chuột lớn này nằm trong bàn tay A Ngốc nhìn có vẻ rất nhỏ, nhưng so với bàn tay của Cao Bằng thì lại rất lớn.
Nó to khoảng bằng con mèo.
Lúc này bộ lông cả người dựng ngược lên, tựa như một con nhím.
Nó nhìn chằm chằm vào Cao Bằng với vẻ đầy hung ác.
Thậm chí, nó còn muốn cắn vào mu bàn tay Cao Bằng một cái.
Cao Bằng nhẹ nhàng vung tay một cái khiến cho con chuột này choáng váng mặt mày, xương cốt thiếu chút nữa đã tan ra thành từng mảnh.
【 Tên quái vật】: Ham Tài Thử.
【 Phẩm chất quái vật】: Phẩm chất phổ thông.
【 Đẳng cấp quái vật】: Cấp 18
【 Thuộc tính quái vật】: Hệ thần bí.
【 Trạng thái quái vật】: Khoẻ mạnh (hoảng sợ)
【 Lộ tuyến tấn thăng phẩm chất Tinh nhuệ】: 3 loại
Tên của con chuột nhỏ này rất xưa cũ, đẳng cấp cũng không cao, thứ duy nhất lọt vào mắt xanh của Cao Bằng là hệ thần bí của nó.
Đây là lần đầu tiên Cao Bằng nhìn thấy quái vật có thuộc tính hệ này, xét theo xác suất thì chắc hẳn sẽ rất hi hữu. Có lẽ đây là một con độc nhất vô nhị trên thế giới cũng không chừng.
Phẩm chất thấp cũng không sao, Cao Bằng có thể tiếp tục bồi dưỡng.
Bị Cao Bằng bắt được, Ham Tài Thử điên cuồng giãy dụa, không ngừng kêu lên uy hiếp, tiếng kêu rất càn rỡ. Một lát sau, thấy Cao Bằng không có phản ứng gì, nó lại nhỏ giọng nức nở, nhẹ nhàng cầu xin.
Cao Bằng vẫn không quan tâm, ném thẳng ra phía sau. Con quái vật nhỏ này bị Tiểu Diễm ngậm vào trong miệng, sau đó bay tới chỗ A Ban.
Xem ra ở dã ngoại có rất nhiều đồ tốt chưa từng phát hiện. Hơn nữa, có chút đồ vật chân chính hiếm có khi bị các đoàn đội săn quái kia phát hiện, chỉ sợ điều thứ nhất bọn họ nghĩ đến không phải là lấy ra bán mà là giữ lại cho ngự thú của mình dùng. Chỉ có những bảo vật không thể sử dụng, hoặc là những bảo vật bị đào thải ở tầng thứ hai mới có thể mang ra thị trường bán đi.
Ví dụ như con Ham Tài Thử này, chỉ nghe qua tên Cao Bằng đã có thể đoán được năng lực của nó. Nếu như nó bị các tiểu đội săn quái khác bắt được, trên cơ bản sẽ không có đoàn đội nào mang nó ra bán cả, khả năng cực lớn là sẽ giữ lại trong tay. Nếu Cao Bằng không tự mình ra trận, chỉ sợ cũng sẽ vô duyên với nó.
Đại khái mất khoảng một giờ, trên cơ bản tất cả thi thể của Sư Tử Đao Phong đều được gom lại, chồng chất ở giữa mảnh đất trống.
Tiểu Diễm phun ra một ngọn lửa lớn đốt sạch đám thi thể này.
Cuối cùng, trên mặt đất chỉ còn lại một đống tro tàn, lẫn trong đó là từng khỏa tinh hạch quái vật màu nâu vàng ảm đạm.
Thổi tan tro bụi, chỉ còn lại tinh hạch.
Thi thể đám Sư Tử Đao Phong này rất dễ đốt cháy, mà tinh hạch lại có được kháng tính với các loại lực lượng nguyên tố trong tự nhiên nên tất nhiên chúng sẽ không bị đốt cháy.
Mặc dù chỉ là tinh hạch của quái vật Tinh anh cấp thấp, nhưng số lượng nhiều như vậy, chí ít cũng giá trị mấy chục vạn điểm tín dụng.
Cao Bằng cảm khái không thôi. Khi có được sức mạnh, muốn kiếm được tiền là một việc hết sức dễ dàng.
Cũng khó trách những trận giao dịch lớn đều dùng tinh hạch quái vật làm tiền tệ, nếu không thì nền kinh tế thị trường sẽ dễ dàng bị nhiễu loạn.
Thế giới ngày nay, hoặc chính trong một năm này, ngự sử đã lặng lẽ trở thành một nghề nghiệp hết sức nóng bỏng.
Nếu một năm trước, trong một lớp học chỉ có một nửa học sinh có hy vọng trở thành ngự sử. Nhưng hiện tại, chín mươi chín phần trăm học sinh đều hy vọng có một ngày có thể trở thành ngự sử.
Vô luận là địa vị xã hội, tiền tài tài phú hay thực lực cá nhân, tất cả nhu cầu dục vọng đều có thể được thỏa mãn trong cái nghề nghiệp này.
Càng quan trọng hơn, nghề ngự sử là một nghề nghiệp có ngưỡng cửa rất thấp, chỉ cần là người có mộng tưởng với nó thì đều có thể bước vào cái nghề này —— Mặc dù khi chưa trải qua huấn luyện chính quy thì tỷ lệ tử vong sẽ rất cao, nhưng vẫn có rất nhiều người tham gia vào, giống như tre già măng mọc.
Vô số người đều ước mơ sẽ trở nên giàu có chỉ sau một đêm. Ở rất nhiều nơi đều lưu truyền câu chuyện về một ai đó trong một lần đi thám hiểm, trùng hợp gặp phải hai con quái vật cấp Lĩnh Chủ đồng quy vu tận, không chỉ đạt được thi thể của quái vật, mà còn nhặt được con non của quái vật cấp Lĩnh Chủ.
Nhưng trong thực tế ngay cả một con non bọn họ còn không đánh lại nổi.
Không nghĩ lan man nữa, Cao Bằng đưa số tinh hạch này vào một cái hố nhỏ trên lưng A Ban. Tinh hạch quái vật màu nâu vàng chồng chất bên trong hố, tỏa sáng lấp lánh.
Một lát sau, một thân hình nho nhỏ lén lút bay tới. Đó là A Xuẩn.
Mặc dù hai mắt nó vẫn đang nhắm lại nhưng xúc tu bên dưới cơ thể đều mở ra, lơ lửng giữa không trung tùy ý lắc lư, cuối cùng lảo đảo rơi xuống bên trên đống tinh hạch này. Nằm ở trên đó, A Xuẩn cảm giác cơ thể của mình như nhũn ra.
Từ xưa tới nay nó chưa bao giờ thấy nhiều tinh hạch như vậy, nó cũng không biết đây là thứ gì, chỉ cảm thấy nằm trên này thật thoải mái.
Nằm một hồi, không kìm được nó dùng xúc tu cuốn lấy một viên tinh thạch nhét vào trong người.
Suốt quá trình này, nó vẫn nhắm mắt.
Ta đang nhắm mắt lại, thế này thì không tính là lấy đồ của Cao Bằng.
A Xuẩn dương dương đắc ý.
Tiểu Hoàng vừa huấn luyện xong tình cờ đi qua cái hố nhỏ này, vô tình nhìn thấy đồ vật trong đó.
Nó hơi dừng bước lại, sau đó cúi người xuống cầm lên một viên tinh hạch nhét vào miệng.
Vừa ăn vừa lắc đầu, đắng quá!
Sau đó lại quay người nhặt lên một nắm lớn.
Phì! Thật đắng!
...
Bôn ba thêm nửa tháng nữa, rốt cuộc đã thuyết phục được một con Sơn Linh cuối cùng gia nhập vào liên minh dịch trạm Sơn Linh của mình.
Cao Bằng cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu. Cúi đầu nhìn bản đồ trong tay, trên đó xuất hiện rất nhiều điểm đỏ, mỗi điểm đỏ là vị trí của một con Sơn Linh.
Hơn nữa, ngoài các điểm đỏ này Cao Bằng còn thăm dò được không ít khu vực. Trong đó, có một số nơi nhân loại còn chưa đặt chân đến.
Đương nhiên, có A Ban đi cùng nên trên đường không gặp phải nguy hiểm gì.
- Xem ra bách vạn đại sơn này cũng không nguy hiểm lắm.
Cao Bằng hơi tiếc nuối lẩm bẩm.
- Đi thôi, chúng ta trở về!
Hắn nheo mắt nhìn ra xa về phía đông, đó là vị trí của căn cứ thành phố Du Châu.
Dưới chân hắn, một con cự thú to như một quả núi lớn phát ra tiếng rít gào trầm thấp. Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, bước ra từng bước chắc chắn đi về phía đông.
- Ơ, ta nhớ là mình đã để tinh hạch ở đây mà!
Cao Bằng gãi gãi đầu, chẳng lẽ mình nhớ nhầm rồi?
Cao Bằng đứng bên cạnh một cái hố nhỏ chăm chú nhớ lại.
Hắn nhớ kỹ hôm đó mình đã đưa mấy vạn viên tinh hạch quái vật vào trong cái hố này mà.
Nằm ở trên đầu Cao Bằng, A Xuẩn chột dạ nhìn vào cái hố nhỏ. Sau đó chậm rãi xoay lại một vòng, mắt không thấy tâm không phiền.
- Chẳng lẽ đã bị ai trộm đi?
Cao bằng nhíu mày.
Cả người A Xuẩn run lên.
- Nếu để ta biết là ai, ta sẽ lột da kẻ đó!
A Xuẩn triệt để hôn mê bất tỉnh…
Sau khi gõ cho con sứa này một cái Cao Bằng không hề nhắc lại chuyện đó nữa.
Mặc dù mấy viên tinh hạch này có giá trị không nhỏ, nhưng nếu như đặt ở chỗ đó thì cuối cùng cũng chỉ là một chút vật chết mà thôi.
Có thể hấp thu nguyên tố bên trong dùng để tăng thực lực lên, cũng coi như đã phát huy công dụng chính xác của bọn chúng rồi.
Vừa trở lại tập đoàn Nam Thiên, A Xuẩn vẫn còn nằm trên đỉnh đầu Cao Bằng nhất thời liên tục phát ra những tiếng kêu không rõ ý nghĩa,
- Dụ a cá! !
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top