Chương 306: Lái Buôn
Ở đầu bậc thang, mấy cái đầu nho nhỏ lén lút thò ra ngoài, cẩn thận từng li từng tí quan sát A Ngốc.
A Ngốc tất nhiên đã chú ý tới mấy đứa nhỏ núp ở phía xa kia.
Nhưng nó chỉ quét mắt một vòng, sau đó cũng không để ý đến nữa.
Mấy đứa nhỏ này ngồi xổm sau bụi cỏ lén lút quan sát A Ngốc.
- Đại khô lâu.
- Đây là một con đại yêu kỳ quái.
Một đứa nhỏ ở bên cạnh uốn nắn lời nói.
- Quá xấu.
- Đúng là quá xấu, một chút thịt cũng không có.
- Khô lâu sẽ ăn thịt gì!
Một đám trẻ con đều ríu rít nghị luận, mở miệng thảo luận.
- Ta cho ngươi biết, đầu khô lâu này đã từng bị ta bắt nạt đó.
Một cậu bé có vóc người cao lớn khỏe mạnh nhất trong đám ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói.
- Làm sao có thể! Cái con quái vật này vừa nhìn là biết siêu hung dữ, ngươi làm sao dám. . .
Một đứa trẻ ở bên cạnh kinh ngạc không thôi.
- Có cái gì mà không dám!
Nói liền làm, cậu bé vừa nói chuyện kia đứng người lên.
Nhặt lấy một viên đá trên mặt đất ném thẳng về phía A Ngốc.
Cục đá ở giữa không trung xoay tròn mười mấy vòng, cuối cùng rơi vào bên chân A Ngốc.
A Ngốc chậm rãi cúi đầu, nhìn vào cục rơi ở bên chân mình, chân phải nâng lên, hung hăng giẫm mạnh xuống làm cục đá vỡ vụn!
Cục đá bị nghiền nát thành nhiều mảnh vỡ.
A Ngốc quay đầu nhìn về phía cậu bé vừa ném cục đá, linh hồn hỏa diễm màu trắng dày đặc chậm rãi thiêu đốt trong hốc mắt.
Cậu bé sợ hãi run rẩy, hốc mắt nhanh chóng đỏ hồng lên, sau đó. . . Oa một tiếng bật khóc.
Mấy đứa nhỏ lập tức chạy trốn đi xa, cũng không biết chạy đến chỗ nào.
Đại khái khoảng mười phút sau, một đám trẻ con lại hùng hổ chạy trở về.
Đứa trẻ có vóc người cao lớn nhất đám đi đầu tiên, đó là thủ lĩnh của những đứa trẻ này.
Thủ lĩnh đám trẻ nắm trên tay một đoạn dây cương, đầu kia của dây cương trói buộc một con chó thân cao 4m, dài đến 7m.
Bên ngoài người con chó này không có da lông, lộ ra cơ bắp trần trụi.
Trong khe hở giữa từng đám gân huyết hồng có lớp mỡ màu vàng, trong ánh mắt che kín tơ máu.
Hùng hài tử oán hận liếc mắt nhìn A Ngốc, đáy mắt hiện lên một chút lệ khí.
- Đi cắn nó!
Buông dây cương ra, con chó lớn giống như lợi kiếm thoát cương mà ra.
Uông uông uông! ! !
Ở một chỗ gần đó có vài lão nhân đang nói chuyện phiếm thì nghe thấy tiếng chó sủa đứt quãng ở phía xa.
- Ồ, lão Lý, đó có phải tiếng của Vượng Tài nhà ông không?
Một lão nhân đột nhiên mở miệng,
- Dường như là. . .
Lão phụ nhân nhanh chóng đứng dậy, la lớn:
- Vượng Tài ——
Đột nhiên âm thanh nhỏ đi.
Tiếng chó sủa ở phía xa lập tức im bặt.
Chốc lát sau, một con chó cỡ lớn với cơ bắp trần trụi theo góc đường chạy thục mạng ra tới, trong miệng phát ra tiếng gào thét sợ hãi.
Cái đuôi kẹp chặt ở giữa hai chân.
Vừa đi vừa nhảy, "Oa ——" tiếng khóc của trẻ nhỏ vang lên theo sau con chó lớn tiến đến.
Quét dọn suốt ba giờ, Cao Bằng đem tất cả bụi bặm trong phòng thanh lý sạch sẽ lúc này mới xuống lầu, mới vừa xuống lầu đã nhìn thấy một đám lão gia gia lão thái thái hùng hổ vây quanh A Ngốc.
Nhìn thấy Cao Bằng đi xuống, một vị lão thái thái lập tức không thể chờ đợi được nói:
- Tiểu tử Cao gia này, chúng ta đều đã nhìn theo cháu từ nhỏ đến lớn.
- Đúng vậy đúng vậy, cho dù có là ba mẹ cháu nhìn thấy ta cũng phải gọi một tiếng dì Lý đó.
Cao Bằng nhíu mày, cũng không biết phát sinh chuyện gì, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn sang A Ngốc.
A Ngốc thông qua huyết khế đem chuyện xảy ra vừa rồi yên lặng nói cho Cao Bằng. Cao Bằng âm thầm gật đầu, còn tán dương A Ngốc một phen.
- Tôn tử nhà ta đã cùng với cái này của cháu. . .
Một lão đại gia ở bên cạnh tiếp một câu,
- Ngự Thú.
- À đúng, Ngự Thú, cũng chỉ là đùa giỡn một chút cùng với Ngự thú này của cháu mà thôi, cháu xem nó đã làm cháu ngoại của ta sợ hãi đến mức này.
Lão thái thái đau lòng liên tục vuốt đầu đứa cháu mình yêu thương, sợ cháu ngoại mình bị biến thành đần độn.
- Đứa cháu này của ta vốn rất thông minh, từ nhỏ đều rất hiểu chuyện. Cũng không phải ta nói cháu, nhưng giữa ban ngày thì đưa cái con khô lâu này thành thành thật thật dấu ở nhà đi, không nên mang ra ngoài dọa người.
- Đã làm ngài phải suy nghĩ nhiều rồi, cháu còn có việc sẽ không quấy rầy các vị nữa.
Cao Bằng không mặn không nhạt đáp lại.
Sau đó mang theo Ngự Thú rời khỏi nơi này.
Nhìn theo bóng lưng Cao Bằng rời đi, mấy vị lão thái thái lão đại gia cũng không dám có hành động gì ngăn trở, cứ như vậy yên lặng nhìn theo Cao Bằng rời đi. . .
Rời khỏi phòng ở cũ, Cao Bằng đi đến một công ty du lịch, hỏi liệu có một tua nào đi đến sa mạc Đại Lệ hay không.
Tuy nhiên chỉ nhận được những lời từ chối, tất cả các công ty du lịch và những người phụ trách đoàn mạo hiểm đều lắc đầu.
- Không thể đâu, nghe nói bên kia rất nguy hiểm, đã chết không ít người. Gần nhất cũng không có người nào dám đi, hơn nữa nghe nói quân khu kiểm soát ở biên giới cũng rất nghiêm ngặt, những người đi đến sa mạc Đại Lệ đều bị yêu cầu ghi danh. Nếu như các ngươi muốn đi nơi khác thì ta có thể dẫn đường.
Cuối cùng vẫn có một người nhân viên của công ty du lịch thật sự không nhịn được vụng trộm nói cho Cao Bằng.
Chết không ít người?
Cao Bằng nhíu mày, xem ra chuyện này không đơn giản như lời của người ở quân khu Trường An.
Điều này làm cho Cao Bằng dập tắt ý nghĩ đi đến sa mạc Đại Lệ thông qua con đường quân khu. Chân tướng của chuyện này như thế nào cần bản thân phải nhìn tận mắt mới biết được. Cao Bằng không muốn đưa bản thân triệt để bại lộ ở dưới mí mắt của những người ở quân khu.
Đi ra khỏi công ty du lịch, bên ngoài công ty du lịch có một chút người ăn mặc bình thường đi lang thang ở gần đó, thỉnh thoảng quét về phía này, mỗi khi nhìn thấy có người từ trong công ty du lịch đi ra ngoài liền lặng lẽ theo sau. Đầu tiên là nói chuyện với nhau vài câu, nếu như có thể nói hợp lý thì tiến thêm một bước giao lưu sâu hơn, nếu như nói chuyện không được, cũng sẽ không tiếp tục dây dưa, lui về chỗ cũ chờ đợi một người khách tiếp theo.
Những kẻ này đều là những lái buôn theo con đường đen, là những con linh cẩu ở cửa công ty du lịch. Bởi vì tính chất của mình, những người lái buôn này thường yêu cầu phải hành sự cẩn thận, rốt cuộc bọn họ cũng đang đi con đường không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Cao Bằng vẫy tay gọi một người đàn ông ăn mặc áo jacket màu đen ở không xa.
Người đàn ông kia tay phải bóp khói thuốc ở miệng, hít sâu một hơi, sau đó đem tàn thuốc lá còn dư lại ném xuống đất, chân phải giẫm lên giẫm tắt tàn lửa rồi bước nhanh đi đến trước mặt Cao Bằng.
Cao Bằng lấy ví tiền từ trong ngực ra, rút ra một chồng liên minh tệ ném cho người đàn ông này.
- Ta muốn tham gia đội ngũ đi sa mạc Đại Lệ, tốt nhất hôm nay có thể xuất phát, đây là tiền đặt cọc.
Người đàn ông nhanh chóng cất chồng liên minh tệ này vào trong túi, động tác rất nhanh, chỉ nhẹ nhàng vừa trượt đã cất xong.
Sau đó bí mật nhìn quanh trái phải, phát hiện không có những người khác chú ý tới mới yên lòng một chút, khẽ gật đầu,
- Đi theo ta.
Xuyên qua mấy cái ngõ nhỏ, sau đó đi đến một vùng dân cư cũ kỹ, người đàn ông mặc áo jacket màu đen trực tiếp đi vào nhà.
Cao Bằng cũng không sợ những người này giở trò gì đen tối, trực tiếp đi theo người đàn ông mặc áo jacket đen vào bên trong.
Một đạo hắc ảnh bay qua trước mặt Cao Bằng, lướt qua sợi tóc trên trán hắn.
Mặt Cao Bằng không đổi sắc, bước chân cũng không dừng lại một chút nào.
Bên trên chiếc kệ ở lối đi nhỏ có một con ốc sên màu ngăm đen âm lãnh dò xét Cao Bằng.
Cái cổ ốc sên duỗi rất dài, trên vỏ xác đen nhánh phủ đầy gai nhọn.
Cao Bằng nhàn nhạt quét mắt nhìn nó một cái.
Hai con mắt trên đỉnh đầu ốc sên trừng lớn, sau một khắc tất cả đầu và cổ lộ ở bên ngoài rụt hết vào trong vỏ!
Run lẩy bẩy. . .
-------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top