Chương 324: Tuệ Nhãn Thức Châu
Sau khi rời khỏi trường học, Cao Bằng nhìn thấy phía chân trời có một vệt tử sắc lóe lên rồi biến mất.
Luôn cảm giác có chút quen thuộc. . .
Có lẽ chỉ là ảo giác của mình thôi!
Lắc đầu, lái xe xuống núi trở về biệt thự.
Ở ven bờ hồ trước biệt thự có hai cái bóng màu vàng đang luận bàn đối chiến với nhau.
Bên trái là một thân ảnh màu vàng, bên phải là một cái huyễn ảnh màu vàng óng.
Âm thanh từng quyền từng quyền nện vào da thịt quanh quẩn trong không khí.
- Thiếu đổng.
Từ Hà Đề thấy Cao Bằng xuống xe lập tức lên tiếng chào hỏi.
- Từ thúc.
Cao Bằng gật đầu. Bình thường Từ Hà Đề luôn bề bộn nhiều việc, cũng ít khi tới. Dù sao bộ an ninh tập đoàn Nam Thiên không phải là một công việc nhàn nhã gì cho lắm.
Mỗi ngày bộ an ninh tập đoàn Nam Thiên ở Du Châu đều cần phải đi giải quyết một số việc yêu cầu động thủ, cho nên phần lớn thời gian Từ Hà Đề đều luôn bận rộn, trên cơ bản buổi tối rất muộn mới về đến nhà. Những thứ này đều là Từ Thanh Chỉ nói khi tán gẫu với Cao Bằng.
- Chú mang Quyền Vương Đại Thử qua đây luận bàn với Tiểu Hoàng à, bọn chúng luận bàn bao lâu rồi?
Cao Bằng đưa mắt nhìn hai thân ảnh đang chiến đấu bên hồ hỏi.
- Cũng chỉ vừa luận bàn được mười phút thôi.
Từ Hà Đề liếc nhìn con vịt khổng lồ bên trái đã cao hơn tám mét, nhịn không được cười khổ,
- Con ngự thú này của thiếu đổng cũng quá biến thái, căn bản đánh không lại.
Mặc dù Tiểu Hoàng và Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử đều vừa mới đột phá đến Lĩnh Chủ cấp 41, nhưng trên phẩm chất Tiểu Hoàng lại dẫn trước Quyền Vương Đại Thử đến tận hai cấp bậc.
Mỗi một quyền của Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử khi rơi vào người Tiểu Hoàng đều không đau không ngứa chút nào, không cẩn thận phát động năng lực bị động thì nó sẽ được tăng cường trên toàn phương vị.
Nói là luận bàn, trên thực tế chính là Tiểu Hoàng bồi chuột túi chơi mà thôi.
Nhìn thấy Cao Bằng trở về, hai mắt Tiểu Hoàng sáng lên, không muốn lại lãng phí thời gian chơi với con đại thử này nữa, trực tiếp đấm ra một quyền, tinh chuẩn mà mau lẹ.
Bốp!
Một quyền này đánh vô cùng chuẩn xác lên mũi Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử, hốc mắt đại thử lập tức đỏ lên, bị đánh đến mức nước mũi cũng đều chảy ra.
Cái mũi là cơ quan mẫn cảm của đại thử, cũng là bộ vị yếu ớt trên cơ thể của phần lớn quái vật.
Một quyền này suýt chút nữa đã làm cho đại thử ngất đi, che mũi u oán nhìn Tiểu Hoàng vô tình quay người.
Tiểu Hoàng quay người đi không chút lưu tình, dùng tốc độ hơn ba trăm cây số chạy vội đến trước người Cao Bằng, sau đó lạch bạch một tiếng nằm xuống đất bắt đầu chống đẩy.
Vừa làm vừa ngẩng đầu lên hỏi:
- Cao Bằng, hôm nay ta đã chống đẩy được 3.966 cái đấy, ta có lợi hại không?
Cao Bằng gật đầu, cổ vũ Tiểu Hoàng một phen.
- Vậy thì tiền tiêu vặt tháng sau có thể nhiều thêm một chút hay không?
Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt mong đợi.
- Tăng năm mươi đồng.
Cao Bằng xòe năm ngón tay ra.
Hai mắt Tiểu Hoàng lập tức sáng lên, chống đẩy càng thêm nhiệt tình.
Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử từ dưới đất bò dậy, có chút thất vọng. Nó tình nguyện chống đẩy cũng không muốn chiến đấu với ta sao. . .
Quyền Vương Đại Thử cảm thấy rất mất mát.
Chẳng lẽ nó muốn thử thách nghị lực của ta? ! Quyền Vương Đại Thử đột nhiên lóe lên linh quang.
Sau đó chạy đến trước mặt Tiểu Hoàng nằm sấp xuống đất cũng bắt đầu chống đẩy theo.
Tiểu Hoàng vừa chống đẩy vừa nhìn về phía Quyền Vương Đại Thử như thể đang nhìn bệnh nhân tâm thần.
- Thật ngại quá chú Từ, gia hỏa Tiểu Hoàng này luôn luôn không biết nặng nhẹ như vậy.
Cao Bằng nói xin lỗi.
- Không sao, Tiểu Hoàng đã bồi đại thử nhà ta chơi rất lâu, kỳ thật giữa đại thử và Tiểu Hoàng có chênh lệch rất lớn.
Từ Hà Đề tỏ vẻ đã hiểu. Vừa rồi hắn đã nhìn ra, trên cơ bản chủ yếu là do Quyền Vương Đại Thử nhà mình chủ động xuất thủ, ngược lại Tiểu Hoàng thì không hề đánh trả chút nào, căn bản cả hai không phải cùng một cấp độ.
Chú Từ tới đây là tìm ông ngoại báo cáo công việc của tập đoàn, sau khi vào nhà nói mấy tiếng với ông ngoại liền lập tức mang theo đại thử rời đi.
Lúc đại thử đi dùng mũi chân nhảy nhảy, nhướng mày lên, cuối cùng mới quay người rời khỏi.
Đêm đến, đại sơn ngoài cửa sổ tựa như bị ma quỷ đen tối nuốt chửng, chỉ có một khu vực nhỏ dưới chân núi mới có đèn đường chiếu sáng.
Mấy ngày nay, từ sáng sớm Tiểu Diễm đã bay ra ngoài, tối rất muộn mới trở về, cũng không biết đang làm cái gì.
Tính tình của nó luôn luôn lạc quan vui vẻ nhưng gần đây lại có chút hậm hực, lúc Cao Bằng đi vệ sinh phát hiện nó ngồi ở trên ngọn cây một mình một hạc nhìn về phương xa.
Xả nước kéo quần mở cửa đi ra. Cao Bằng đi đến bãi cỏ, Tiểu Diễm nghe thấy tiếng động của Cao Bằng liền quay đầu lại,
- Cao Bằng?
- Ừm, gần đây ngươi đang buồn phiền việc gì à?
Cao Bằng ngồi dưới tàng cây, Tiểu Diễm nhảy từ ngọn cây bay xuống ngồi ở bên cạnh Cao Bằng, nghiêng cổ nhìn vào mắt hắn. Sau đó một lần nữa ngơ ngác nhìn xuống hồ nước, cũng không trả lời.
- Có phải buồn bã thể trọng của mình không xuống được hay không?
Cao Bằng không nhịn được cảm thấy buồn cười.
Tiểu Diễm trừng mắt, phẫn nộ mổ lên cánh tay Cao Bằng,
- Cao Bằng, ta cắn chết ngươi!
Cao Bằng bắt lấy mỏ chim của Tiểu Diễm, Tiểu Diễm không thể tiến thêm một tấc nào.
Cao Bằng đột nhiên nghĩ đến thân thế của Tiểu Diễm, sau đó vuốt vuốt lưng Tiểu Diễm,
- Chờ chúng ta từ Dương thành trở về, ta nhất định sẽ dẫn ngươi về nơi đã sinh ra.
Động tác Tiểu Diễm dừng lại, mắt sáng lên.
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật, tuyệt đối không lừa ngươi.
Cao Bằng mỉm cười nói.
Tiểu Diễm gật đầu như gà con mổ thóc.
- Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, ngươi về trên cây ngủ đi.
Cao Bằng đứng dậy vỗ vỗ đầu Tiểu Diễm.
. . .
- Cao tiên sinh, ngài đã tới.
Lúc Cao Bằng đi xuống từ trên máy bay tư nhân, đã có người đứng chờ ở phía dưới từ sớm.
Khoang sau của máy bay tư nhân từ từ mở ra, một nhóm ngự thú của Cao Bằng từ bên trong đi ra.
Dù sao Dương thành không phải là địa bàn của Nam Thiên, mặc dù ở chỗ này tập đoàn Nam Thiên cũng có phân bộ nhưng vẫn còn xa mới có thể đạt tới trình độ một tay che trời. Cho nên vì an toàn, ngoại trừ A Ban thì Cao Bằng đã mang hết tất cả ngự thú tới đây.
Bốn con ngự thú cấp Lĩnh Chủ thiếp thân bảo hộ cuối cùng cũng khiến Cao Bằng có cảm giác an toàn.
Nếu như không phải máy bay tư nhân quá nhỏ, có lẽ đám Mộc Khổng Tước Khô Lâu cũng bị hắn mang theo luôn.
- Tôi là Vương Mộc Tử, phó đạo diễn của Chương trình « Tuệ Nhãn Thức Châu », ngài cứ gọi tôi là lão Vương là được.
Một người đàn ông trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi để râu quai nón, trên đầu đội một cái mũ đen đi tới nhiệt tình bắt tay Cao Bằng.
- Xe đã được chuẩn bị xong, chúng tôi đưa ngài đến khách sạn trước.
- Không cần, nhà tôi cũng có biệt thự ở Dương thành, ông cứ trực tiếp đưa tôi tới đó là được rồi.
Cao Bằng từ chối khéo.
- . . .
Trên xe, Vương Mộc Tử vẫn luôn thân thiện chủ động tìm Cao Bằng nói chuyện:
- Trong tất cả bốn vị khách quý mà chúng tôi mời đến thì ngài là người trẻ tuổi nhất.
- Chương trình này của chúng tôi hoàn toàn khác biệt với những Chương trình trước đó, đây là một loại hình mới trước nay chưa từng có. Kỳ thật chúng tôi có nghe nói đến ngài là Dục thú sư trung cấp trẻ tuổi nhất thành phố Trường An, Chương trình lần này cũng có liên quan nhất định với Dục thú sư. Đài truyền hình chúng tôi là đài truyền hình chính thức của Dương thành, tôi tin ngài cũng biết điều này rồi, chúng tôi đã thu thập một lượng lớn tài liệu và quái vật ở dã ngoại, phần lớn là rất ít thấy, cũng có một phần là chủng loại hoàn toàn mới mà trước mắt còn chưa có người phát hiện!
- Lần này, điểm nhấn của Chương trình chúng tôi chính là phân biệt những tài liệu này và thuộc tính, đặc tính của quái vật. Giáo dục là niềm vui mà, loại hình này rất được ưa chuộng. Đương nhiên, trước đó chúng tôi đã mời một số phòng thí nghiệm cao cấp kiểm tra qua thuộc tính của tất cả tài liệu trên Chương trình rồi, mọi người chỉ cần dựa theo kịch bản diễn là được.
Cao Bằng như có điều suy nghĩ gật đầu.
--------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top