Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 323: Hiệu Trưởng Cao Giảng Bài

Chương 323: Hiệu Trưởng Cao Giảng Bài
Tiết thể năng là huấn luyện thể năng cho học sinh, đồng thời học tập võ thuật và năng lực sinh tồn nơi hoang dã.
Cao Bằng xây dựng một khu mô phỏng dã ngoại trong trường học, bên trong nuôi một chút quái vật cấp một. Hơn nữa răng và móng vuốt của những quái vật này cũng đã bị nhổ đi, đồng thời còn có lão sư và bảo an trường học ở một bên giám thị.
Chủ yếu huấn luyện năng lực sinh tồn dã ngoại của học sinh, không đến mức bồi dưỡng ra một đám hoa trong nhà ấm.
Khóa nhận biết quái vật thì đưa tới một chút quái vật sống hoặc là thi thể quái vật đã tử vong đến, sau đó giảng giải cho các học sinh về nhược điểm và tập quán chiến đấu của quái vật.
Những thứ nhìn thấy trong sách vở cuối cùng cũng cách một tờ giấy, nhìn thấy trực tiếp mới chân thực, khắc sâu vào ký ức hơn.
Nhận biết quái vật là một khoá học rất hiếm thấy trong toàn bộ khu Hoa Hạ.
Chủ yếu là vì môn học này cần tiêu tốn rất nhiều nhân lực, tài lực và vật lực.
Thi thể quái vật đã chết còn dễ, chứ các loại quái vật còn sống khác nhau sẽ rất khó bắt đến, chỉ có một số trường đại học công lập cấp cao mới có môn học này.
Mà một trường trung học tư nhân lại có môn này, có thể nói là rất xa hoa.
Đây là một bãi đất trống rộng rãi, trên đất trống có nhiều lồng sắt được che kín bằng vải đen.
Trong một vài cái lồng vọng ra tiếng gầm gừ phẫn nộ của quái vật.
Có ba lớp học chung tiết này. Khoá nhận biết quái vật là một khoá lớn, có rất nhiều học sinh đang ngồi trên ghế ngoan ngoãn chờ thầy giáo lên lớp.
Một người đàn ông trung niên đeo kính mặc áo lông màu lam, bên dưới là quần lông màu đen, tay cầm theo cốc giữ nhiệt từ mặt khác của thao trường đi tới.
Lúc nhìn thấy Cao Bằng hắn còn vẫy vẫy tay, hòa ái cười nói,
- Cũng đã đến giờ học, vị bạn học này ngồi xuống đi.

Mấy nhân viên bảo vệ đi cùng người đàn ông trung niên này nhận ra Cao Bằng, vội chào lớn:
- Chào hiệu trưởng Cao!
Người đàn ông trung niên kia là thầy giáo được mời tới từ bên ngoài, đã từng nghe nói qua về Cao Bằng, nhưng chưa từng thấy tận mắt. Nghe người khác gọi vậy, người đàn ông trung niên nâng kính mắt, vị hiệu trưởng này trẻ tuổi quá!
Hắn còn tưởng là học sinh cấp ba trong trường.
Thầy giáo trung niên xấu hổ cười nói:
- Thật xin lỗi hiệu trưởng Cao, vừa rồi không nhận ra ngài.
- Không sao. Hiểu lầm là rất bình thường, tôi biết khuôn mặt của mình nhìn qua rất trẻ tuổi.
Cao Bằng cười ha ha.
Người đàn ông trung niên kia gật đầu, chuẩn bị đi dạy học. Đột nhiên Cao Bằng hào hứng hỏi:
- Hay là để tôi giảng thay một tiết?
Thầy giáo trung niên hơi sửng sốt, còn tưởng mình đã đắc tội với hiệu trưởng. Hắn tới đây dạy học là bởi vì con dâu vừa mới sinh đôi, lại còn là long phượng thai, cho nên mới nghỉ dạy ở đại học về đây. Trong lòng hắn dâng lên một chút lo lắng, nếu như mất việc thì…
- Tôi không nhỏ mọn vậy đâu. Do khi tôi nhìn thấy những học sinh ở đây thì lại nhớ về bản thân mình trước kia lúc còn đi học, nổi lòng yêu tài. Anh yên tâm, sau tiết này thì ngày cứ tiếp tục dạy bọn họ.
Cao Bằng an ủi.
Người thầy trung niên nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
- Vậy được, tôi đi về trước.
Tới bãi đất trống, Cao Bằng vỗ vỗ tay hấp dẫn sự chú ý của đám học sinh bên dưới.
Lý Tuấn Tông ngồi ở dưới nhận ra Cao Bằng. Bây giờ không phải là tiết của thầy Vương sao?
- Thầy Vương bận chút việc nhà, tôi tới dạy thay thầy ấy một tiết.
Đám học sinh bên dưới bàn luận ầm ỹ. Có vài người đã quên mất khuôn mặt của Cao Bằng, có vài người nhận ra hắn, sau khi truyền miệng nhau một hồi thì ai cũng biết đây chính là hiệu trưởng Cao.
Phần lớn học sinh ở đây đều cảm kích và tôn kính vị hiệu trưởng Cao vì đã đưa cho bọn họ một cuộc sống mới.
- Đây cũng là lần đầu tiên tôi đứng lớp nhận biết quái vật, nếu có gì không tốt thì xin các bạn thông cảm cho.
Đám học sinh bên dưới rất nể tình vỗ tay, tiếng vỗ tay như sấm.
Cao Bằng vui mừng gật đầu, cười rất hiền lành.
Lôi tấm vải đen phủ trên một cái lồng ở vị trí gần nhất phía bên trái ra. Ở bên trong, một con Tiêm Thứ Hồng Trảo Trư lông trắng không kịp đề phòng ánh sáng mặt trời chiếu vào bị chói mắt, hai chân trước quỳ trên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết.
- Các học sinh, mọi người xem chúng ta phát hiện cái gì?
Cao Bằng chỉ vào quái vật trong lồng rồi nói:
- Chúng ta đã phát hiện ra một con Tiêm Thứ Hồng Trảo Trư dịu dàng ngoan ngoãn, còn là loại lông trắng hiếm thấy.
Dứt lời, hắn mở khoá lồng sắt.
Đám học sinh bên dưới phát ra tiếng kinh hô, hàng đầu tiên đứng bật dậy chạy ra phía sau. Lý Tuấn Tông ngồi ngay hàng đầu tiên, nhiều lần muốn nhấc chân chạy trốn, nhưng lòng tin với Cao Bằng đã giúp hắn cưỡng ép được nỗi sợ hãi trong lòng, ngồi im tại chỗ.
Mấy nhân viên bảo an bên cạnh cũng thiếu chút bị dọa điên. Ngự thú của hiệu trưởng Cao không ở đây, ngàn vạn lần không thể để cho hiệu trưởng Cao xảy ra chuyện gì, nếu không coi như trời sập rồi.
Ngự thú của bảo an gào thét nhanh chóng phóng lên đài.
Nghe thấy tiếng ngự thú gầm gừ, con Tiêm Thứ Hồng Trảo Trư mới đầu còn lặng lẽ nép xuống đất đột nhiên bị kinh sợ, gai nhọn toàn thân dựng đứng như một con nhím rồi xông về phía Cao Bằng.
- Các học sinh nhớ kỹ, khi bị kinh hãi thì lông của Tiêm Thứ Hồng Trảo Trư sẽ dựng đứng lên như một con nhím.
Cao Bằng nói xong liền vỗ ra một chưởng, hai ngón tay chọc vào hai mũi của con heo, giữ chặt rồi vận lực đè xuống.
- Éc!
Con heo kêu lên đau đớn, bốn chân mềm nhũn, thuận theo lực của Cao Bằng quỳ xuống đất.
- Lỗ mũi là nhược điểm của nó, điểm này mọi người phải chú ý. Chỉ cần có thể tấn công được thì phải đánh thẳng vào lỗ mũi của nó.
Cao Bằng quay đầu lại.
Mấy ngự thú của bảo an vừa mới xông lên đài, Cao Bằng lườm chúng một chút:
- Đi xuống!
Mấy con ngự thú lập tức ngoan ngoãn chổng mông lên chạy xuống dưới.
Đám học sinh bên dưới trợn mắt há mồm, nhìn bóng người thon dài trên bục giảng kia như nhìn một thần thoại.
Con người không thể nào chính diện “ngạnh kháng” với quái vật. Đây là “thiết luật” cơ bản, ai ai cũng biết, cũng là điều mà ai cũng tuân thủ.
Đương nhiên, những ngự sử cấp Lĩnh Chủ có được sức mạnh từ ngự thú có thể nhẹ nhõm đánh bại vài quái vật cấp Bình Thường. Nhưng đây cũng chỉ là ngoại lệ, không phải kiến thức thường thức. Mà những ngự sử cấp Lĩnh Chủ kia cũng sẽ không chạy đi khoe khoang mình có thể dùng tay không đánh chết một con quái vật cấp Bình Thường…
- Có… có phải hiệu trưởng Cao đã bị con quái vật nào đó thay thế rồi không?
Có học sinh hoảng sợ hỏi.
Lời nói vừa ra nhất thời làm cho đám người náo loạn.
- Ầm!
Cao Bằng đập một cái, lồng sắt lõm vào.
- Ông đây là người, không phải quái vật. Tất cả tiếp tục nghe giảng, về chỗ!
Cao Bằng chỉ vào một nữ sinh:
- Vị bạn học nữ này mau thả bạn trai kia ra đi, hắn sắp ngạt thở chết rồi.
Nữ sinh đỏ mặt buông tay, vội vàng quay về chỗ mình.
- Được rồi, chúng ta tiếp tục học.
Cao Bằng khôi phục bình tĩnh, tay trái nắm lấy một cọng lông trên người Tiêm Thứ Hồng Trảo Trư, sau đó nhổ mạnh.
- Ngao ngao ngao!
Con heo phát ra từng tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Có học sinh có vẻ thương cảm, lần đầu tiên bọn họ thấy một con quái vật thê thảm như vậy.
Hình ảnh này thấy thế nào cũng có vẻ không chân thực.
- Tiêm Thứ Hồng Trảo Trư còn có nhược điểm ở đây, ở đây nữa….
Khắp sân bãi không ngừng quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Tiêm Thứ Hồng Trảo Trư.
Đại khái sau khoảng hai mươi phút, Cao Bằng ném con Tiêm Thứ Hồng Trảo Trư sắp bị chơi đến hỏng vào trong lồng, sau đó xốc miếng vải đen ở lồng bên cạnh lên. Bên trong là một con Lam Vĩ Song Đầu Lang đang run rẩy trốn ở góc lồng.
Hai giờ sau, Cao Bằng hài lòng tan học.
Sau đó, hắn tới nhà ăn của trường ăn bữa tối. Cao Bằng cảm thấy tay nghề của đầu bếp còn không bằng ông ngoại, mang theo một chút tiếc nuối rời khỏi trường học.
Sau đó, trong trường lưu truyền đủ thứ lời đồn liên quan đến hiệu trưởng Cao. Có người nói hiệu trưởng Cao là thần nhân trời sinh, cũng có người nói hiệu trưởng Cao là ngự thú hình người, còn có người nói hiệu trưởng Cao là người thú hợp nhất.
----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất