Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 368: A Ngốc Biết Võ

Chương 368: A Ngốc Biết Võ
【Tên quái vật】: Huyết Y - Mê Cung Giám Sát Giả
【Đẳng cấp quái vật】: Cấp 49 (cấp Lĩnh Chủ)
【Phẩm chất quái vật】: Phẩm chất Tinh Nhuệ
【Thuộc tính quái vật】: Hệ Âm Ảnh
【Năng lực quái vật】: Âm ảnh chi lực Lv3, cường tráng cơ bắp Lv3, cường hóa thính giác Lv3, nhanh chóng khép lại Lv3.
【Đặc tính quái vật】: Huyết tinh truy tung (lúc công kích của nó rơi vào trên người mục tiêu, trong phạm vi nhất định tất cả Huyết Y - Mê Cung Giám Sát Giả trong mười giây đồng hồ sẽ đạt được tầm mắt chân thực của mục tiêu này).
【Nhược điểm quái vật】: Hệ Quang Minh
【Giới thiệu vắn tắt về quái vật】: Là đặc sản của hoang vu mê cung trong thế giới hắc vụ, tính cách nghịch ngợm, thích trêu cợt những lữ nhân lạc đường trong hoang vu mê cung. Sau khi bị thương sẽ trở nên rất táo bạo, đồng thời rất mang thù, chỉ cần bị công kích qua một lần, dù là một trăm năm sau cũng sẽ nhớ kỹ gương mặt người trước kia công kích nó. . .
Cao Bằng nhìn con quái vật ở trước mặt, cánh tay trái nó quấn quanh một sợi dây xích và cầm theo một cái vũ khí giống như rìu. Có được vũ khí, chẳng lẽ mảnh thế giới này cũng có nền văn minh của riêng mình hay sao?
Cao Bằng thở dài một hơi.
Huyết Y - Mê Cung Giám Sát Giả trước mắt chậm rãi đi tới, thân thể cao lớn để lại một vệt bóng kéo dài trên mặt đất.
Cái bóng bao phủ lên người Cao Bằng, để hắn rơi vào trong bóng tối.
Cao Bằng ngẩng đầu đối mặt với Mê Cung Giám Sát Giả.
Rống…
Tiếng gầm rú trầm thấp vang vọng trong mê cung.
Cơ bản là Cao Bằng không nghe hiểu những lời này, mà những người khác cũng không thể hiểu được.
- Các ngươi có nghe hiểu nó nói cái gì không?
Cao Bằng thông qua huyết khế hỏi thăm mấy ngự thú của mình.
Vẻ mặt Đại Tử tràn đầy mờ mịt, Tiểu Hoàng không biết làm sao, Tiểu Diễm si ngốc, A Xuẩn không hề bận tâm, còn Tiểu Thảo ngồi trên đỉnh đầu A Ngốc thì lắc đầu.
- Ta có thể nghe hiểu đại khái.
A Ngốc thông qua huyết khế nói với Cao Bằng.
Khô lâu không có khí quan để giao tiếp, nó thông qua sự ba động của linh hồn để giao lưu cùng với những sinh vật khác.
- Nó nói cái gì?
Cao Bằng hỏi.
- Nó hỏi chúng ta đến đây để làm gì.
A Ngốc trầm giọng nói.
- Nó nói nó vẫn một mực canh giữ ở con đường phía trước, không ai có thể vụng trộm đi qua phòng tuyến phong tỏa mà không làm kinh động tới nó. Nó nói rằng nếu chúng ta nói ra con đường dùng để tới nơi này, nó có thể cho chúng ta đi.
- Ngươi nói cho nó biết, chúng ta không muốn ra ngoài.
Cao Bằng nói với A Ngốc.
A Ngốc thuật lại chi tiết.
Mê Cung Giám Sát Giả ngửa nửa người trên ra phía sau, trợn to mắt nhìn.
- Ân?
Thế mà lại có người không muốn rời khỏi mê cung... Ồ, người? Đây là người?
Mê Cung Giám Sát Giả đột nhiên kịp phản ứng, con mắt mở lớn hơn. Làm sao có thể, làm sao có thể là nhân loại.
- Rống! Rống! Rống!
Mê Cung Giám Sát Giả điên cuồng gào thét, huyết y mặc trên người tỏa ra huyết quang chói lóa. Huyết quang nồng đậm đến cực điểm nhuộm đỏ cả vách tường bốn phía xung quanh.
Mê Cung Giám Sát Giả kích động ném rìu lớn trong tay ra, đập lên mặt đất phát ra từng tiếng nổ ầm ầm.
Mặt đất dưới chân theo đó run lên nhè nhẹ, Cao Bằng còn nghe thấy những chỗ khác trong mê cung cũng có âm thanh tương tự vọng lại.
Trong này không chỉ có một con Mê Cung Giám Sát Giả!
Cao Bằng tranh thủ thời gian nói ra,
- Các ngươi về trước đi!
- Còn cậu thì sao.
Vừa nói, nhân viên chính phủ tranh thủ thời gian ra lệnh cho hai tiểu đội chiến đấu rút lui khỏi vết nứt không gian.
Hắn biết hiện tại không phải thời điểm lề mề, hắn ở đây cũng không có bao nhiêu tác dụng, nói không chừng sẽ còn gây vướng víu cho Cao Bằng.
- Tôi không sao, lúc nào tôi cũng có thể đi, mọi người cứ về trước.
Cao Bằng bình tĩnh nói.
Huyết Y - Mê Cung Giám Sát Giả đột nhiên nhìn thấy có người thông qua lỗ nhỏ đen nhánh kia thoát ra ngoài thì lập tức gấp gáp.
- Rống!
Vượt ngang một bước, vung ngang tay phải ra muốn ngăn mấy người kia lại.
Hai cánh Đại Tử chấn động, ba đầu lôi xà không phân trước sau bắn ra!
Lôi xà nổ trên cánh tay Mê Cung Giám Sát Giả, nổ đến mức cánh tay nó bắn lên cao, dư âm lôi điện kéo thành từng sợi quấn vài vòng trên cổ tay nó.
Tiểu Hoàng muốn xông lên, Cao Bằng lại đưa tay giữ chặt bắp đùi của nó.
- Ngươi đừng lên trước!
Tiểu Hoàng nghi ngờ quay đầu.
- Nếu một hồi nữa mà ngươi biến lớn tới mức không chui qua được vết nứt không gian nữa thì phiền phức rồi.
Cao Bằng nhìn chằm chằm hai mắt Tiểu Hoàng rồi nói.
Nếu như một hồi nữa mà đánh nhau, thể tích Tiểu Hoàng càng lúc càng lớn, mà vết nứt không gian cũng chỉ nhỏ xíu như vậy, như thế thì không có đường lui nữa rồi.
A Ngốc xông lên trước đấm ra một quyền ngăn trở một rìu mà Mê Cung Giám Sát Giả bổ ra, rìu rơi vào cánh tay nó phát ra tiếng như sắt thép va chạm vào nhau.
Theo quán tính rút lui về sau năm bước, đột nhiên dẫm mạnh vào mặt đất dưới chân, từng quầng sáng tro tàn lấy chân nó làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh.
A Ngốc cắn chặt hàm răng, linh hồn hỏa diễm trong hốc mắt tăng vọt, đấm mạnh một quyền về phía trước! Vai như dãy núi, trời sụp đất lún.
Bành! ! !
Mê Cung Giám Sát Giả còn chưa đứng vững lại nhận một phát xung kích nữa, liên tục rút lui, thân hình lảo đảo.
A Ngốc đắc thế không tha người, thừa dịp hắn bệnh mà đòi mạng hắn!
Nhảy tới ba bước, nhưng hình thể hai bên chênh lệch quá lớn, bản thân A Ngốc còn không cao bằng chân của Mê Cung Giám Sát Giả. A Ngốc tiền tung người nhảy lên, một quyền đấm vào đầu gối Mê Cung Giám Sát Giả, chỉ nghe thấy một tiếng rắc giòn tan vang lên.
Huyết y trên đầu gối thấm ra một bãi máu, đầu gối Mê Cung Giám Sát Giả mềm nhũn. Nó đặt mông ngồi xuống đất, tiện thể dựa lưng vào tường đá phía sau, tường đá run rẩy mãnh liệt, từng tảng đá vụn rì rào rơi xuống.
A Ngốc nhảy lên đạp trúng đầu gối bị thương của Mê Cung Giám Sát Giả, đầu gối vốn đã bị thương bây giờ lại lõm xuống, thân hình A Ngốc bắn mạnh về phía mặt Mê Cung Giám Sát Giả, đánh ra một quyền.
Nhìn Mê Cung Giám Sát Giả ngã trên mặt đất, Cao Bằng nói với A Ngốc.
- A Ngốc, ngươi hỏi nó một chút vừa rồi tại sao nó muốn công kích chúng ta và chủ nhân mê cung này là ai?
Nghe thấy A Ngốc hỏi thăm, Mê Cung Giám Sát Giả giống như muốn nổi giận.
- Rõ ràng là ngươi đánh ta trước! Ta chỉ muốn ngăn bọn họ rời đi.
Mê Cung Giám Sát Giả nhìn chằm chằm vào A Ngốc. Ta nhớ kỹ ngươi rồi, chính là ngươi đã đánh ta!
- Chủ nhân mê cung? Ta nói cho các ngươi biết, chủ nhân của hoang vu mê cung chính là Huyết Tinh Trục Liệp Giả đại nhân.
Mê Cung Giám Sát Giả lớn tiếng kiêu ngạo nói, giống như được đề cập tới cái tên này làm nó rất hưng phấn.
Nghe được những gì A Ngốc nói lại, Cao Bằng nheo mắt nhìn về phía Mê Cung Giám Sát Giả.
Xa xa, tiếng bước chân càng ngày càng gần hơn, Cao Bằng nói với A Ngốc.
- A Ngốc, ngươi nói cho nó biết, chúng ta không có ác ý, chúng ta mang theo thiện ý đến đây.
A Ngốc thuật lại chi tiết.
Mê Cung Giám Sát Giả nhìn cái chân vừa bị đánh gãy của mình.
- ???
- Chúng ta không muốn xảy ra chiến tranh, chúng ta đến từ một cái thế giới khác bên kia vết nứt không gian, chúng ta mang theo thiện ý, mang theo ý nghĩ hòa bình đến đây. Thật ra ta cũng không muốn làm chân ngươi bị thương, chỉ là do vừa nãy ta không khống chế được lực lượng của mình.
A Ngốc thử lặp lại những lời Cao Bằng vừa nói một lần.
Từ một chỗ rẽ bên góc tường. Một, hai. . . bảy con, tất cả có bảy con Mê Cung Giám Sát Giả từ các phương hướng khác nhau bước nhanh tới đây.
Tám con Mê Cung Giám Sát Giả tụ họp cùng một chỗ, huyết y trên người bọn nó hòa lẫn với nhau, tỏa ra hồng quang.
- Thì ra các người đến từ thế giới khác.
Mê Cung Giám Sát Giả bò lên khỏi mặt đất, cái chân mới vừa rồi bị đánh gãy mà bây giờ đã lành lại một phần, có thể miễn cưỡng đứng lên.
- Chẳng lẽ ... Bên ngoài mê cung có kết giới phong ấn, chỉ có một con đường có thể đi vào trong này. Ta còn tưởng rằng là phòng ngự mê cung xuất hiện sơ hở, không nghĩ tới là vết nứt không gian ...
-----------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất