Chương 381: Dã Vọng Của Tiểu Sư Tử
Cao Bằng kinh ngạc đứng tại chỗ, cảm giác có chút mộng bức, đột nhiên có chút quá tải.
Ăn đất? Cái gì ăn đất?
- Bên này của các ngươi là thế giới Hắc Vụ sao?
- Đúng thế.
Tiểu sư tử hơi nghiêng về phía hắn một chút.
- À... ở bên này có quái vật Đế cấp sao?
- Đúng thế.
- ...Ta cũng biết thế giới của mình có rất ít quái vật hoang dã mạnh, nhưng bảo vật cũng rất ít.
Cao Bằng dở khóc dở cười, đột nhiên không biết nên nói gì cho phải. Ta không phải kẻ ngu, có đồ tốt thì làm sao có thể bỏ qua.
- Có phải ngươi cảm thấy mình không phải là một kẻ ngốc?
Cao Bằng:
- …
Cúi đầu xuống đã nhìn thấy ánh mắt của Hàn Sương Tịch Sư nhìn mình như nhìn một kẻ thiểu năng đáng thương.
- Có một chút bảo vật cần thời gian để trưởng thành, sao ngươi không cướp tất cả những bảo vật đó về nhà rồi chờ chúng trưởng thành?
Hàn Sương Tịch Sư đau lòng nhức óc nói. Tại sao mình lại có một chủ nhân ngu xuẩn như thế nhỉ?
Đúng là ngu xuẩn!
Quá ngu!
- Ngươi nghĩ xem, ngươi lại không thể hai mươi bốn giờ trông coi những bảo vật đó đúng không? Nếu có một ngày ngươi không chú ý, bảo vật của ngươi bị đám quái vật kia vụng trộm ăn mất thì làm sao bây giờ?
Tiểu sư tử dần dần hướng dẫn.
- Khoan khoan khoan khoan….
Cao Bằng liên tục khoát tay:
- Ngươi nói là…bảo vật của ta?
Đột nhiên Cao Bằng phát hiện con sư tử này có một ưu điểm, da mặt nó còn dày hơn so với hắn.
- Đương nhiên bảo vật phải thuộc về cường giả!
Hàn Sương Tịch Sư hiên ngang lẫm liệt ngẩng đầu lớn tiếng nói.
- Ví dụ như ngươi sao?
Cao Bằng vỗ đầu nó một cái, tiểu sư tử ngồi bệt xuống đất, tỉnh tỉnh mê mê lắc đầu một cái.
- Hỗn đản, Sư tử lạc mê cung bị người cưỡi, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Ngươi chờ đó cho ta...
Một khắc sau, nó bị Cao Bằng ôm lấy hung hăng xoa xoa đầu.
Đương nhiên những người khác không nghe được cuộc nói chuyện của Cao Bằng và Hàn Sương Tịch Sư.
Từ Hà Đề chỉ thấy Cao Bằng rất thân thiết cúi xuống ôm lấy con sư tử nhỏ trắng như tuyết kia.
Thật sự là một cảnh tượng ấm áp.
- Thiếu đổng, những thi thể này xử lý thế nào?
Từ Hà Đề nhìn tám cái xác dưới đất, không nhịn được hít một hơi khí lạnh. Đây là tám thi thể của quái vật cấp Lĩnh Chủ!
Một lần trọn vẹn tám con!
Nếu truyền ra, chỉ sợ có thể oanh động cả thế giới.
Một con ngự thú cấp Lĩnh Chủ có thể thủ hộ cả một căn cứ, tám con quái vật cấp Lĩnh Chủ là một số lượng không thể tưởng tượng nổi.
Đây là một số liệu rất khủng bố.
Hơn nữa tám con quái vật cấp Lĩnh Chủ cũng đại biểu cho tám viên tinh hạch cấp Lĩnh Chủ và rất nhiều tài liệu.
Đến tận lúc này Từ Hà Đề mới hiểu được sự kinh khủng của Cao Bằng.
Trước đó hắn cũng biết thiếu đổng rất mạnh, nhưng lại không biết cụ thể là mạnh như thế nào.
Bây giờ thì hắn đã hiểu được đại khái.
Vừa rồi lúc chiến đấu, ngự thú Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử của hắn có dây dưa với một con Mê Cung Giam Sát Giả, nhưng cũng chỉ là quấn lấy mà thôi.
Muốn đánh bại một con Mê Cung Giám Sát Giả là việc rất khó khăn.
Thể tích của Mê Cung Giám Sát Giả rất lớn, trong mê cung nhỏ hẹp này lại không có bao nhiêu không gian cho Quyền Vương Đại Thử trốn tránh, nhiều lần đều thoát chết trong gang tấc.
Cuối cùng con Mê Cung Giám Sát Giả mà Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử dây dưa rất lâu đã bị con vịt Tiểu Hoàng kinh khủng kia vung tay quất bay, tựa như cha giáo huấn con trai, không có chút sức phản kháng nào.
Thì ra đây mới là thực lực chân chính của thiếu đổng...
Ánh mắt Từ Hà Đề nhìn Cao Bằng đã thay đổi.
Đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác kiêu ngạo, đây là thiếu đổng tập đoàn Nam Thiên chúng ta.
Là lão thần của tập đoàn Nam Thiên, Từ Hà Đề cũng có chút cổ phần danh nghĩa ở đây. Cho dù xuất phát từ ơn tri ngộ của Kỷ Hàn Vũ hay tình cảm với tập đoàn Nam Thiên, mức độ ủng hộ của hắn với tập đoàn cực kỳ cao.
Đương nhiên hắn cũng hy vọng tập đoàn có thể càng ngày càng mạnh hơn.
- Phải phái người trông coi mấy cái xác này….
Đương nhiên Cao Bằng không yên lòng để Từ Hà Đề ở đây trông coi. Thực lực ngự thú Hoàng Kim Huyễn Quang Quyền Vương Đại Thử của hắn không yếu, nhưng cũng chỉ có thể ứng phó với một con Mê Cung Giám Sát Giả thôi.
Nhưng mà đường đến đây Cao Bằng đã hoàn toàn quên mất, hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào Văn Bảo Thử.
Văn Bảo Thử đánh xì dầu lâu như vậy đột nhiên thấy chủ nhân cuối cùng cũng nhìn mình, không nhịn được kích động chảy ra nước mắt.
Hai mắt rưng rưng nhìn Cao Bằng:
- Chủ nhân, cuối cùng ngươi cũng nhớ tới ta….
Con chuột mập này không đi cùng Cao Bằng ra ngoài thám hiểm, vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm được Từ Thanh Chỉ chăn nuôi ăn ngon uống sướng. Ngày nào cũng ăn thịt Thủ Lĩnh tốt nhất, có đôi khi còn được ăn thịt cấp Lĩnh Chủ, các loại bảo vật giàu dinh dưỡng gần như chưa từng gián đoạn, hiện giờ đã lên đến cấp 31, da lông bóng loáng.
- Ngươi còn nhớ đường về không?
Cao Bằng hỏi nó.
- …
Văn Bảo Thử ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn. Ngươi đang nói gì thế? Đường gì? Chúng ta đi tới đây sao?
- Vô dụng.
Đại Tử khinh thường liếc nhìn con chuột mập này. Ngày nào cũng ăn nhiều đồ ngon như thế mà cái gì cũng không biết, còn không bằng đưa hết những đồ ngon kia cho Đại Tử ta.
Trong trận chiến vừa rồi, công lao của ta lớn nhất.
Cao Bằng lẳng lặng lùi lại hai bước, nhặt lấy một khối băng tinh màu lam nhạt rơi ra từ trên vách tường thạch điện, ước lượng trong tay:
- Ngươi nhìn đây là cái gì?
Văn Bảo Thử trợn tròn hai mắt:
- Bảo bối!
Hai cái răng nanh lớn lộ ra bên ngoài, nước bọt chảy ròng ròng.
- Nếu ngươi có thể nhớ đường về, bảo bối này thuộc về ngươi.
Văn Bảo Thử cực kỳ kích động, tranh thủ thời gian khoanh tay lại suy nghĩ, cái đầu nhỏ nhanh chóng vận chuyển, trên đỉnh đầu bốc lên từng đoàn hơi nước.
Hàn Sương Tịch Sư mộng bức.
Nó đang làm gì thế?
Đây chỉ là một cục băng năm xưa ta tùy tiện tạo ra thôi mà.
Chẳng lẽ nó còn có cách dùng khác mà ta không phát hiện ra …
Hàn Sương Tịch Sư cực kỳ nghi hoặc nhìn một người một chuột trước mặt.
- Ta nhớ được rồi!
Văn Bảo Thử đứng thẳng dậy bằng hai chân sau, hai chân trước ôm chặt khối băng trong tay Cao Bằng.
Dù nửa người nó đang bị đông cứng nhưng nét mặt đầy vẻ hưng phấn.
Cao Bằng dặn Văn Bảo Thử đưa Từ Hà Đề và A Ngốc quay về trước, báo cho những người khác tới kéo thi thể về.
Còn Hàn Sương Tịch Sư… dù thực lực thời kỳ đỉnh phong đã vượt qua tất cả ngự thú hiện tại của Cao Bằng, nhưng hiện giờ thực sự cũng chỉ nhược kê. Vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến khả năng bỏ chạy cũng không có.
Mà Cao Bằng cũng có mấy thứ muốn hỏi con sư tử này.
Chờ mấy người Từ Hà Đề rời đi Cao bằng mới tìm một nơi không bị đóng băng trong thạch điện ngồi xuống, nền đá bên dưới rất lạnh buốt.
- Vừa rồi ý của ngươi là khi thế giới mới bắt đầu tiến hoá sẽ sinh ra một số bảo vật tương đối đặc thù hoặc là rất lợi hại sao?
Cao Bằng không ngốc, sau khi được Hàn Sương Tịch Sư nhắc nhở đã nghĩ thông được điều này.
- Không biết, nhưng chắc hẳn là có.
Lúc này tiểu Tịch Sư cũng không dám chắc chắn:
- Tuy nhiên khẳng định sẽ có rất nhiều bảo vật. Dù thế giới của ngươi vừa mới tiến hoá nhưng bảo vật vẫn là bảo vật, bốn năm sinh ra Vương cấp đã là cực hạn, tuyệt đối không thể có quái vật Hoàng cấp. Nếu có quái vật Hoàng cấp, ta sẽ ăn sh!t!
- Bảo vật thật sự của thế giới Hắc Vụ đều bị đám quái vật cường đại kia chiếm rồi, muốn tìm một bảo vật vô chủ còn khó hơn lên trời. Dù sao khứu giác của đám quái vật đó cũng tốt hơn khứu giác của nhân loại không biết bao nhiêu lần, muốn đoạt bảo vật thì nhất định phải cứng đối cứng với đám quái vật đó… hoặc là tìm cách trộm.
- Tại sao nhìn ngươi có vẻ rất lão luyện… Có phải ngươi vẫn thường xuyên trộm đúng không?
Cao Bằng cảm thấy con sư tử này càng ngày càng không đáng tin cậy.
- Như thế làm sao tính là trộm! Bảo vật lại không viết tên của ai!
Tiểu Tịch Sư cố gắng cãi lại, liên tục khoát tay.
- Cho nên mới nói vẫn là thế giới của các ngươi tốt hơn, chúng ta có thể quang minh chính đại lấy.
Hàn Sương Tịch Sư hưng phấn xoa xoa hai tay.
Một đám cặn bã Vương cấp mà thôi, bổn Sư Hoàng có thể nhẹ nhàng đè xuống đất ma sát.
----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top