Chương 7: Huyết Mạch Môn
Thực lực thân thể của Ngự sử không mạnh, cho dù có nghe nói tới việc sau đó Ngự thú có thể làm cho năng lực sinh tồn của Ngự sử tăng mạnh nhưng đó cũng chỉ là năng lực sinh tồn mà thôi, nếu chân chính chiến đấu thì cuối cùng vẫn phải dựa vào Ngự thú.
Mỗi một Ngự sử có thể ký kết với bao nhiêu Ngự thú thì quyết định bởi cường độ linh hồn của người đó, khi những Ngự thú dưới trướng càng ngày lớn mạnh thì sẽ phụng dưỡng lại cho Ngự sử, làm linh hồn của Ngự sử không ngừng lớn mạnh, từ đó có thể ký kết được càng nhiều Ngự thú.
Bất kỳ chuyện gì cũng chỉ là tương đối mà thôi, ký kết với Ngự thú cũng cần tiêu hao lực lượng linh hồn. Huyết khế tuy rằng có chứa một chữ huyết, nhưng huyết chỉ là môi giới, thứ chân chính để cho con người cùng quái vật tâm linh tương thông thật ra chính là linh hồn.
Cần phải tiêu hao nhiều hay ít linh hồn lực khi ký kết cùng quái vật là phụ thuộc vào trạng thái của quái vật khi thực hiện huyết khế. Nếu như ký huyết khế lúc quái vật còn nhỏ yếu thì sẽ không vì quái vật ngày càng trưởng thành mà tiêu hao thêm.
Đương nhiên, bất luận chuyện gì cũng có hai mặt của nó, nếu Ngự sử khống chế Ngự thú một cách tàn bạo thì sẽ chỉ làm cho Ngự thú không ngừng phản kháng, như vậy sẽ làm tăng thêm gánh nặng cho linh hồn của Ngự sử. Nếu số lượng Ngự thú phản kháng ngày càng nhiều thì cuối cùng rất có thể sẽ biến thành một loại hậu quả rất đáng sợ…..
Có lẽ chính mình có thể thu phục được một đoàn Ngự thú cấp thấp, sau đó không ngừng cường hóa phẩm chất của chúng nó. Cao Bằng đột nhiên nghĩ đến ý tưởng này.
Không được không được, như vậy thì quá lộ liễu.
Trong lòng Cao Bằng nhanh chóng bỏ qua cái ý niệm này, ít nhất trước mắt không thể làm như vậy. Hơn nữa việc bồi dưỡng Ngự thú cũng yêu cầu số lượng tài nguyên rất lớn, chuyện này không phải là thứ mà bây giờ hắn có thể chịu được. Còn việc bại lộ năng lực của mình để gia nhập vào thế lực khác thì Cao Bằng căn bản không nghĩ tới, nói không chừng đến khi đó chính mình sẽ lưu lạc thành một dụng cụ chuyên môn bồi dưỡng Ngự thú cho người khác.
- Người đến đủ rồi sao? Lớp trưởng, em kiểm tra lại đi.
Chủ nhiệm lớp Mộ Dung Thu Diệp từ cửa xe đi lên rồi phân phó cho lớp trưởng Đàm Tiền Tiến.
Đàm Tiền Tiến cũng có thân hình mập mạp, lúc cười còn lộ ra lúm đồng tiền. Ngày thường nhân duyên ở lớp của hắn rất tốt do tính cách rộng rãi cùng với thành tích học tập không tồi, dần dà được mọi người đề cử làm lớp trưởng.
- Cô Mộ Dung, người đã đến đủ rồi ạ. Mỗi khi có một người tới là em sẽ tích một cái lên bảng danh sách.
Đàm Tiền Tiến nheo đôi mắt lại cười nói, sau đó đem danh sách trong tay đưa cho cô Mộ Dung.
Cô giáo Mộ Dung gật đầu, sau đó mở cửa xe ngó đầu ra ngoài hô to với phía sau.
- Chủ nhiệm, học sinh lớp chúng tôi đã có mặt đủ rồi, có thể xuất phát.
Giây lát sau, cô giáo Mộ Dung đi lên rồi ngồi vào vị trí lái xe.
Đàm Tiền Tiến ngồi ở hàng đầu tiên trợn mắt há hốc mồm nhìn cô giáo Mộ Dung đang thuần thục nhả phanh, nhấn ga, thực hiện một loạt các động tác liền mạch lưu loát.
Lão, tài xế già.
Ống xả (ống pô) của chiếc xe phát ra một tiếng nổ vang rồi giống như một con thú sắt thép lao nhanh về phía trước.
Hai chiếc xe toàn thân màu lam, mặt ngoài có vẽ một hình ảnh tấm chắn bằng sơn trắng cũng theo sát ở phía sau. Đó là ký hiệu của công ty bảo vệ Lam Thuẫn.
Tốc độ chạy của ô tô thật sự rất nhanh, chỉ ngắn ngủi khoảng mười phút đồng hồ đã tới bên bờ một hồ nước ở vùng ngoại thành.
- Đã tới nơi rồi, các bạn học xuống xe đi.
Một tiếng cạch vang lên, cửa sau của chiếc xe đồng thời mở ra, ánh mặt trời theo khe hở len lỏi chiếu vào bên trong.
-Thật.. thật sự rất kích thích, nơi này là vùng ngoại thành trong truyền thuyết sao!
Một tên mập mà thường ngày không đàng hoàng chà xát hai tay.
- Quá, quá kích thích rồi, Á.
Đang cảm thán thì hắn bị một nữ sinh đeo kính mắt, cột tóc đuôi ngựa với vẻ mặt không biểu tình vỗ vào đầu từ phía sau.
- Lý Tự Béo, ít biểu diễn thôi.
Lý Tự Công giận tím mặt,
- Lý Hồng Đậu, chị đừng quá đáng, nếu mình không phải là chị em ruột thì…
Nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lý Hồng Đậu, Lý Tự Công đột nhiên cứng lại.
- Em tuyệt đối không dám nói chuyện lớn tiếng như vậy......
Cao Bằng mang theo Đại Tử đi xuống ô tô, hai cái râu trên đầu Đại Tử không ngừng lay động, hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh làm cho nó có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn bị Cao Bằng mạnh mẽ túm xuống.
Đại Tử bị túm xuống xe thì gấp đến độ không ngừng xoay vòng xung quanh Cao Bằng, sau đó nó đứng thẳng người dậy muốn dán vào trên người hắn nhưng lại bị từ chối một cách vô tình.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Đại Tử khẩn trương như vậy nên có chút buồn cười.
- Hống!
Một tiếng gầm cuồng bạo vang lên bên tai Cao Bằng làm cho màng nhĩ của hắn thiếu chút nữa bị thủng. Trong nháy mắt này Đại Tử liền bị chọc giận, thân hình của nó bỗng nhiên uốn cong về phía sau, cả người giống như hóa thành một cây cung.
Vèo ——
Kéo theo một đạo tàn ảnh thật dài, một phát cắn nhẹ như chuồn chuồn nước lướt qua đùi của Hắc Nộ Hầu.
Chân mày Hắc Nộ Hầu nhân tính hóa nhăn lại, sau đó lấy hai tay che đùi rồi ngao ngao kêu to.
Trên mặt Hải Lam Vũ vừa nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa thì ngay sau đó liền thấy Ngự thú của chính mình bị cắn một cái. Hắn ngay lập tức giận tím mặt, vừa định phát tác thì nghe được tiếng quát nghiêm khắc của Mộ Dung Thu Diệp truyền đến.
- Hai người các em đang làm gì đó, đừng nghĩ tôi không phát hiện ra. Hải Lam Vũ em đã có Ngự thú vậy thì bây giờ em chính là một Ngự sử, đã là Ngự sử thì phải quản tốt Ngự thú của chính mình không được để nó tùy tiện đe dọa tập kích người khác, còn Cao Bằng em cũng phải quản lý tốt quái thú của chính mình đừng cho nó tùy tiện cắn người.
Hai người đều bị giáo huấn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được Mộ Dung Thu Diệp đang thiên vị với Cao Bằng, có khả năng là bởi vì thành tích của hắn ngày càng tốt.
Hắc Nộ Hầu cuối cùng cũng đành phải trở về bên cạnh chủ nhân với vẻ không cam lòng, chỉ là khi nhìn về phía Hải Lam Vũ thì ánh mắt của nó mang theo chút u oán giống như đang nói, vừa rồi là ngươi phái ta đi đe dọa tên kia, kết quả ta bị cái con rết nhỏ cắn cho một phát nhưng ngươi lại đem ta kêu trở về, có loại chủ nhân nào như vậy sao.
Nó bất mãn nhảy tới nhảy lui, phát ra tiếng kêu ngao ngao ngao.
Trí lực của Hắc Nộ Hầu không yếu, có thể so với con nít bảy tám tuổi, vẻ sướng đau vui buồn đều thể hiện rõ ràng cũng không có che giấu hay thêm bớt tí nào, tất cả tâm tình đều biểu đạt rõ ràng trên mặt. Lúc này mặt nó đang nheo lại thành một đoàn, lông mày nhíu thành hình chữ bát (八), đầy vẻ mày ủ mặt ê.
Cao Bằng liếc nhìn Hắc Nộ Hầu một chút, hắn có thể thấy trạng thái thuộc tính của Hắc Nộ Hầu đã chuyển từ Khỏe mạnh ( bực bội ) biến thành Bị thương ( buồn bực ), còn có thêm trạng thái【 Trúng độc 】nữa.
Hai chữ trúng độc không ngừng lấp lóe ánh sáng đỏ, theo thời gian trôi đi thì ánh sáng này càng ngày càng tối lại, cùng lúc đó trạng thái thay đổi từ Bị thương sang Vết thương nhẹ.
......
- Đây là Huyết Mạch môn sao? Là từ Mạch môn tiến hóa mà thành, Mạch môn trước khi biến dị có thể làm thuốc, có tác dụng giải khát, hiệu quả bổ phổi khỏi ho. Biến dị Huyết Mạch môn càng có thể trị liệu nội thương, đặc biệt là sau khi tạng phủ bị hao tổn thì chỉ cần dùng một mảnh rễ nhỏ của Huyết Mạch môn có thể bổ huyết chữa thương.
Cao Bằng si mê ngồi xổm trên mặt đất đùa nghịch với cây thực vật đỏ như máu ở dưới chân.
Mạch môn là một loại thực vật thường thấy trước khi biến dị, ở trên đường cái đều có thể thấy được.
Tư liệu về Huyết Mạch môn đều có thể tìm đọc ở trong cuốn《 Bộ sách thứ hai về thực vật biến dị 》, đây cũng là một trong các môn học mà học sinh trung học bắt buộc phải biết…
Bất luận là ở đâu thì tri thức vĩnh viễn đều là sức sản xuất số một.
Dù ở trong thế giới mới có thể nói là rất kỳ quái này thì tri thức cùng khoa học vĩnh viễn sẽ không bao giờ bị bỏ qua.
Khoa học cũng không cùng cấp với khoa học kỹ thuật, cái sau chỉ là trái cây của cái trước mà thôi.
Đây là một loại đồ vật mà sẽ không bao giờ lạc hậu.
(Chú Thích: Mạch môn là cây có thể làm thuốc trong trung y hoặc làm cảnh - google)
----------------
Dịch: Trúc Nguyễn
Beta: B
Team: MBMH Translate
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top