Chương 94: Phi Thiên Nhện Mập
Sau khi trải qua hàng loạt chiến đấu, lòng tin của A Ban tựa hồ đã được rèn luyện ra.
Chính mình dường như cũng không yếu như thế, cái con quái vật nhìn qua rất khủng bố kia thế mà cũng không phá nổi phòng ngự của ta.
Tinh thần của A Ban phấn chấn, lá gan của cái con nhện mập này cũng dần dần mạnh lên.
Thấy đầu châu chấu kia vẫn treo trên lưới sắt không dám xuống dưới, A Ban thử vươn chân trái ra trước, sau đó lại duỗi chân phải ra. . .
Khô Diệp Hoàng trên tấm lưới sắt đung đưa thân thể một cái.
A Ban giật nảy cả mình, sau đó nhanh chóng thu hồi hai chân, cảnh giác lui lại.
- A Ban, leo lên đi.
Cao Bằng hạ đạt chỉ lệnh thông qua khế ước với A Ban.
A Ban nghi ngờ quay đầu nhìn thoáng qua chủ nhân, sau đó liên tục lắc đầu, biểu thị chuyện này quá khó khăn đối với nó. Ta chỉ là một con nhện nhỏ mà thôi, ngươi tại sao lại muốn làm khó xử ta như thế.
Sắc mặt Cao Bằng tối đen lại, mày là nhện, là nhện đó!
Nhện bò lên lưới sắt mà mày nói với tao là quá khó khăn.
Thật sự mất mặt! Mày tuyệt đối là con Ngự thú nhát nhất mà tao từng gặp!
- Trở về đi!
Cao Bằng lắc đầu. Nếu A Ban đã không muốn thì hắn cũng không miễn cưỡng, cứ coi nó như một đầu Ngự thú phòng ngự đơn thuần là được rồi.
Tựa hồ cảm thấy trong giọng nói của chủ nhân có chứa sự thất vọng, A Ban ngây ngốc tại chỗ, sau đó chậm chạp không chịu động đậy,
- Không phải mày không muốn chủ động chiến đấu sao? Vậy thì trở về đi.
Cao Bằng rất bình tĩnh nói.
A Ban lần đầu tiên nghe thấy chủ nhân dùng loại ngữ khí này nói chuyện với nó, nên có chút khẩn trương. Nó đột nhiên nghĩ đến vị chủ nhân thứ nhất, lão chủ nhân bỏ đi không cần nó nữa. Nó sợ hãi, nó sợ mình bị vứt bỏ lần thứ hai.
Nó không muốn bị vứt bỏ!
Chỉ nghe thấy A Ban rít to, đột nhiên chạy về phía một bên lưới sắt, thân thể to mọng treo ở trên đó, kéo lưới sắt căng đến mức rung động kịch liệt. Động tác của A Ban rất lớn, cũng rất mạnh, thay đổi hoàn toàn tác phong nhát gan trước đó, làm việc trở nên mãnh liệt cấp tiến.
Những chiếc chân nhện thon dài thô to treo ở bên trên lưới sắt, đầu ngón chân móc ngược lấy lưới sắt, thân thể lay động theo tần suất, chỉ hất nhẹ một cái liền leo lên phía trên.
Lúc này, tựa hồ bản năng được chôn giấu sâu trong huyết mạch của nó đã được thức tỉnh, lễ vật tốt nhất mà tổ tiên loài nhện lưu lại cho hậu nhân đã bị mở ra.
Nhện, vốn chính là một hung vật.
Lúc này, đôi mắt A Ban trở nên đỏ tươi, phảng phất như một bóng đèn màu đỏ. Nó điên cuồng leo về phía Khô Diệp Hoàng.
Lúc trước Khô Diệp Hoàng có chút khinh thường, nhưng vào lúc này nó lại bị con nhện đột nhiên điên cuồng làm cho thất kinh, nhất thời cứng ngắc tại chỗ. Đến lúc A Ban sắp tiếp cận thì rốt cục mới kịp phản ứng lại, đôi cánh chấn động, hai chân đạp vào lưới một cái liền muốn bay khỏi chỗ.
Sau một khắc, A Ban đang dưới thân nó cũng không chút do dự, đột nhiên bổ nhào về phía trước, cho dù đang ở hơn ba mươi mét trên không trung cũng không chần chờ.
Mỗi một chiếc chân nhện đều dùng hết toàn lực, điên cuồng mở ra, phảng phất như đang giang hai cánh tay ôm tình nhân của mình.
Bành!
A Ban ôm lấy Khô Diệp Hoàng, những chiếc chân sắc bén đâm thật sâu vào thân thể nó. Đôi chân trước có hình dáng như chiếc thuẫn, tại đỉnh của nó có hình dạng mũi nhọn.
Mũi nhọn này đâm thủng thân thể Khô Diệp hoàng, làm chảy ra một lượng lớn chất lỏng màu vàng.
Khô Diệp hoàng ra sức giãy dụa, thân thể to lớn mang đến cho nó lực lượng khổng lồ.
A Ban thiếu chút bị văng ra ngoài, ngay lập tức trong miệng nó phun ra lượng lớn tơ nhện màu trắng, phun toàn bộ vào trên mặt, trên lưng của Khô Diệp hoàng. Hai con quái vật ôm thành một đoàn, A Ban nằm ở trên lưng Khô Diệp Hoàng hung hăng ngã xuống từ trên không!
Từ trên trời giáng xuống!
Thân thể nặng nề của A Ban ép trên người nó, lại bị rơi vào bên trên nền đất xi măng, làm cho Khô Diệp Hoàng cảm thấy đau đớn kịch liệt từ phía sau, thiếu chút nữa ngất đi.
A Ban cũng bị ngã đến mức hoảng hốt, hơi lắc lắc đầu, A Ban tiếp tục liều mạng công kích, tựa như một con sói liều mạng.
A Ban rơi trên mặt đất còn đang điên cuồng rít lên, điên cuồng cắn xé Khô Diệp Hoàng.
Khô Diệp Hoàng suýt nữa bị ngã ngất nên căn bản không kịp phản ứng gì đã bị cắn xé đến mức tràn đầy thương tích, trên thân càng nhiều chỗ bị chân nhện xuyên thủng.
- A Ban, được lắm.
Giọng nói của Cao Bằng vang lên.
A Ban đang rơi vào trạng thái điên cuồng, khi nghe thấy giọng nói của chủ nhân thì động tác biến chậm lại, những chiếc chân nhện buông ra, mê mang quay đầu đối mặt với Cao Bằng qua tấm lưới sắt.
Trong mắt Cao Bằng mang theo một tia cổ vũ,
- Biểu hiện của mày rất xuất sắc, vừa rồi tao rất xin lỗi, lần này mày rất tuyệt đó.
Những người xung quanh có chút không thể lý giải được, nói xin lỗi với Ngự thú làm gì, bọn chúng căn bản không thể nghe hiểu được từ ngữ phức tạp mà. Huống chi là mấy đầu ngự thú đần độn này, chỉ cần tùy tiện là có thể lừa gạt bọn chúng.
A Ban thấp giọng nức nở, đôi mắt màu đỏ mang theo vẻ cầu khẩn.
- Tao sẽ không vứt bỏ mày, mày là ngự thú của tao, tao là Ngự sử của mày, chúng ta là đồng bạn, đã là đồng bạn thì làm sao có thể vứt bỏ đối phương được.
Cao Bằng vươn hai tay ra, cổ vũ A Ban.
A Ban đột nhiên phát ra tiếng kêu nhỏ giống tiếng khóc thút thít, nhanh chóng xông ra khỏi lồng sắt rồi nhảy về phía Cao Bằng. Sở dĩ nói là nhảy, đó là bởi vì tốc độ di chuyển của A Ban quá nhanh. Cho nên nó chỉ nhún nhảy một cái, làm cho Cao Bằng khi nhìn thấy A Ban càng ngày càng gần liền có một tia dự cảm bất tường.
Bịch.
A Ban đẩy Cao Bằng ngã nhào xuống đất, cái đầu đầy lông nhọn ghé vào trên mặt Cao Bằng, giác hút hơi nhúc nhích, nôn đầy nước bọt trên mặt hắn.
Cao Bằng biết đây là phương thức biểu thị sự thân cận của A Ban, nên cũng không có đẩy nó ra.
Chỉ là sau khi A Ban buông ra, trên mặt Cao Bằng không thể tránh khỏi dính đầy nước bọt của nhện.
Biểu hiện cuối cùng của A Ban có thể nói là làm cho Cao Bằng rất kinh hỉ, mặc dù ngay từ đầu nó rất sợ hãi, nhưng dù sao cũng là nhện, sau khi hung tính bị kích hoạt thì vẫn sẽ phá lệ hung mãnh.
Trong tầm mắt của Cao Bằng, trạng thái thể hiện của A Ban chính là (vết thương nhẹ), vừa rồi bị rơi từ trên cao xuống cũng nhận không ít lực phản chấn.
. . .
Trong chớp mắt, thời gian một tuần đã qua, A Ban vốn cồng kềnh cuối cùng cũng đã thoát khỏi hàng ngũ những con nhện mập.
Trong thời gian một tuần này, thể tích của A Ban đã bành trướng đến đường kính ba mét mốt, đẳng cấp cũng tăng lên đến cấp 13 trong lúc huấn luyện. Nhưng mà, lá gan đúng là do trời sinh, A Ban mặc dù không còn sợ hãi chiến đấu, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn chiến thuật tiêu hao địch nhân làm chủ, tận lực chốn tránh đối chiến chính diện.
Cùng lúc đó, đẳng cấp của A Xuẩn cũng lặng lẽ tăng lên cấp 10, sự tăng cấp của A Xuẩn là chậm nhất trong mấy đầu ngự thú của hắn. Bởi vì thuộc tính của nó rất đặc thù, tài liệu có thuộc tính Không Gian thưa thớt và trân quý nhất. Mặc dù có thể thông qua tài liệu Phong hệ, Mộc hệ để bồi bổ cho nó, nhưng hiệu quả tựa hồ cũng không quá rõ ràng.
Ban đêm sau khi tan học về nhà, Cao Bằng gọi A Ngốc đang cô độc ngồi trong phòng khách đến.
Khi được chủ nhân gọi, A Ngốc đứng lên, khom người đứng trước người Cao Bằng, ngọn lửa linh hồn màu u lam chậm rãi thiêu đốt.
Cao Bằng đưa tay phải đặt lên chiếc trán bóng loáng của A Ngốc, quá trình ký kết khế ước phi thường thuận lợi, nước chảy thành sông.
Tảng đá lớn vẫn một mực treo cao trong lòng Cao Bằng cuối cùng cũng rơi xuống.
--------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top