Điện hạ là người lạnh khốc, mệnh lệnh hàn băng, làm cho nàng không dám can đảm đứng trước mặt điện hạ làm trò
Thầm nghĩ muốn đến Yến vương phủ, nghĩ muốn cầu cứu Qúy Như Yên, nhưng nàng ta lại khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn nói nàng ta không có quyền
Ám Nô đứng ở trước mặt Qúy Như Yên, đôi mắt kinh hoàng mở to
"Như Yên cô nương, người không thể đến nói với điện hạ chuyện này sao?"
"Ngươi đã làm sai chuyện, ngươi tự gánh vác, đừng nên trốn tránh trách nhiệm. Ngươi nghĩ đúng không?"
Qúy Như Yên đạm mạc đáp lời, làm cho ý thức Ám Nô thanh tỉnh, kết quả cuối cùng nàng vẫn phải rời khỏi Thịnh kinh, nghe theo lời điện hạ nói, đến Độc Hiết thành canh chừng tướng phủ
Nghĩ đến đây, Ám Nô nắm chặt hai tay, thật sâu nhìn thoáng qua Qúy Như Yên: "Vậy Ám Nô cũng không quấy rầy quận chúa, cáo từ!"
Dứt lời, không đợi Qúy Như Yên lên tiếng, nàng liền lui lại mấy bước, trực tiếp rời đi Phi Liêu các
Dao Quang ở bên nhìn cử chỉ của Ám Nô bĩu môi: "Tiểu thư, theo ta thấy Ám Nô này nhất định là ghi hận người. Ngay cả xưng hô cũng đều thay đổi, chẳng lẽ cứ để như vậy sao?"
Qúy Như Yên cười yếu ớt: "Nàng ghi hận ta thì thế nào? Nàng còn chưa làm bị thương ta nửa phần. Nếu ngươi còn nóng nảy như vậy, vậy thì đến La Sát cốc huấn luyện một năm rưỡi đi
Dao Quang nghe vậy, sắc mặt đại biến
Tiểu thư quả nhiên không phải là người dễ chọc!
Nàng chẳng qua là càu nhàu vài câu, tiểu thư lại nhẫn tâm đẩy nàng đến La Sát cốc sao?
"Mị Tinh tới Thịnh kinh chứ?"
"Dự tính buổi trưa tới"
Qúy Như Yên phân phó một tiếng: "Hảo, để bọn họ đến đại trạch phía đông hảo hảo nghỉ ngơi đi"
"Dạ"
...
Trên đường lớn Tây Bắc, một cỗ xe ngựa đang nhanh chóng đi đến Thịnh kinh
Chủ nhân trong xe ngựa, mặt nhìn giống như ngọc, một thân xiêm y màu đen, đầu mang mũ miện màu bạc, khóe mắt âm ngoan sắc bén
"Chủ công, Lãnh Liên tới thỉnh cầu gặp người!"
Một thị vệ đánh xe ngựa trầm giọng thông báo
"Để nàng vào đi!"
"Dạ!"
Lãnh Liên là tỳ nữ của Qúy Như Yên lúc nhỏ, lúc đó nàng kêu là Y Liên lấy cớ giả chết để rời đi Qúy phủ
Nói là muốn đi bảo vệ cho chủ công
Thẳng đến khi Qúy Như Yên lớn lên, trở lại Qúy phủ, Lãnh Liên mới xuất hiện
Lãnh Liên một thân xiêm y màu trắng, cúi đầu đi vào trong xe ngựa, ngồi chồm hỗm trước vị mỹ nam đối diện kia, thần sắc đạm mạc: "Lãnh Liên tiến chủ công thỉnh tội, nô tỳ không thể khuyên được tiểu thư cùng trở về, là lỗi của nô tỳ"
Dứt lời, nàng liền quỳ trước mặt đất
Mỹ nam tử này là quốc chúa trẻ tuổi nhất của Dị quốc____ Bùi Khê
Bùi Khê năm hai mươi tuổi đăng cơ đế vị, trở thành hoàng đế trẻ tuổi nhất Dị quốc
Bùi Khê lạnh lùng liếc Lãnh Liên một cái: "Đứng lên đi, việc này không trách ngươi! Là do Trần hoàng hậu ngăn cản"
Lá gan của Trần hoàng hậu càng lúc càng lớn, những năm gần đây hắn dung túng cho nàng, khiến cho nàng trở nên can đảm giống như là ăn gan hùm mật báo
"Nô tỳ cảm tạ chủ không trách phạt"
Lãnh Liên nói cảm tạ xong, vẫn quỳ ngồi ở một bên
Bùi Khê, chỉ chỉ vào một cái bàn nhỏ bên cạnh, nói: "Ngươi am hiểu thi họa, vẽ một bức họa tiểu thư cho cô gia xem"
"Nô tỳ tuân chỉ"
Lãnh Liên ngoan ngoãn đi tới phía bàn nhỏ, bắt đầu mài mực, sau đó nhắm mắt, hít một hơi thật sâu
Tiểu thư cho nàng ấn tượng quá mức khắc sâu
Kiêu ngạo bất tuân, phong hoa tuyết đại, này quả thật họa ra cũng không thể biểu lộ hết. Nhưng giọng nói của điện hạ lạnh khốc, mệnh lệnh băng hàn, làm cho nàng không dám có dũng khí cự tuyệt.