Quý Như Yên nghe thấy, không nhịn được mà cười thành tiếng:
“Bớt lắm mồm một chút! Buổi tối theo muội vào trong Cung một chuyến, trong Cung canh giữ nghiêm ngặt, huynh rành đường hơn muội.
“Trực tiếp đi vào là được rồi, sao huynh lại phải đi cùng?” Phù Nhạc Thánh tuyên bố không muốn đi.
Quý Như Yên biết hắn đang giận mình vì đã lỡ làm hỏng chuyện tốt của hắn nên không thể làm gì hơn ngoài dụ dỗ:
“Huynh không muốn vào cung nhìn mặt Cốc Hoàng hậu, người đứng đầu Hậu cung sao?”
Nàng như một người câu cá, quăng mồi ra ngoài rồi chờ cá lớn cắn câu. Mà Thế tử Phù Nhạc Thánh là một nam nhân rất hiếu kì, thậm chí khi Quý Như Yên nói đến Cốc Hoàng hậu thì hắn đã cắn câu rồi.
“Ý của muội là đêm nay sẽ có trò hay để xem?” Thế tử Phù Nhạc Thánh trừng mắt nhìn Quý Như Yên.
Quý Như Yên cười cười làm ra vẻ thần bí: “Vậy Thế tử ca ca có đi hay không?”
“Đương nhiên là đi rồi!” Thế tử Phù Nhạc Thánh không nói hai lời liền gật đầu đồng ý.
Sau khi thỏa thuận xong hai người tạm thời quay về viện của mình nghỉ ngơi, đợi đến nửa đêm mới lẻn vào Cung.
Có Thế tử Phù Nhạc Thánh dẫn đường, rất nhanh hai người bọn họ đã tìm đến Mẫu Đơn cung của Cốc Hoàng hậu.
Quý Như Yên đứng trên tường Cung nhìn thoáng qua kiến trúc của Mẫu Đơn cung, sau đó hỏi:
“Bây giờ huynh có thể nói cho muội biết Dung ma ma chỗ nào không?”
“Dung ma ma?”
Thế tử Phù Nhạc Thánh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Quý Như Yên đến Hoàng cung để tìm người này, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy xúi quẩy.
“Quý Như Yên, đêm hôm khuya khoắt đừng nói với huynh chuyện này được không?
“Muội nói với huynh chuyện này đó, nói mau, bà ta đang ở đâu?”
“Bà ta đã chết ba năm nay rồi, muội làm sao thế, đến Mẫu Đơn cung tìm người chết?”
Thế tử Phù Nhạc Thánh hơi nghi ngờ: “Còn nữa, hơn nửa đêm muội đột nhiên muốn tìm người chết làm gì?”
Quý Như Yên cười như không cười nhìn hắn: “Thế tử ca ca, huynh đã nhìn thấy thi thể của Dung ma ma rồi sao?”
Cái này… Hắn vẫn chưa nhìn thấy.
Hắn đường đường là một Thế tử, làm gì lại rỗi hơi đi quan tâm ma ma già trong Cung. Mắt hắn cũng không phải có vấn đề đi yêu thích Dung ma ma giống như quỷ khô kia. Ngẫm lại thì Quý Như Yên chưa bao giờ làm những chuyện vô ích. Nói như vậy, chẳng lẽ nàng đang nghi ngờ…
“Như Yên, có phải muội đang nghi ngờ Dung ma ma vẫn chưa chết phải không?”
“Phải.”
“Tại sao muội lại nghi ngờ bà ta vẫn chưa chết?”
Quý Như Yên trầm giọng nói:
“Dung ma ma là người Nam Cương, bà ta vốn biết Vu Cổ thuật. Có bà ta ở bên Cốc Hoàng hậu chính là cách giải thích tốt nhất việc năm đó Hoàng thượng bị người yểm Vu Cổ thuật và việc người của Kinh An Hậu phủ bị giết sạch chỉ trong một đêm. Tất cả những thứ đó đều là công lao của vị Dung ma ma này.”
“Nhưng ba năm trước, Cốc Hoàng hậu nói Dung ma ma đã chết rồi. Lúc đó Cốc Hoàng hậu còn xin Hoàng thượng một nơi làm chỗ yên nghỉ cho bà ta nữa.”
“Đây là thủ thuật che mắt, thật ra Dung ma ma chưa hề đi khỏi cung, hơn nữa còn giúp Cốc Hoàng hậu làm một chuyện lớn kinh thiên động địa. Thế tử ca ca có nghe Vu thuật chưa?”
“Cái này huynh chưa từng nghe qua.” Thế tử Phù Nhạc Thánh thành thật đáp.
Quý Như Yên thở dài một tiếng:
“Kỳ thực xác chết bên trong phủ đệ của Lục hoàng tử, tuy nói một phần do hắn tạo thành, nhưng thật ra trách nhiệm không phải của Lục hoàng tử mà là của Cốc Hoàng hậu. Lục hoàng tử là con ruột của bà ta, là mẫu thân làm sao bà ta lại không biết Lục hoàng tử có sở thích đánh roi vào xác chết?”
“Muội nói có lý.” Thế tử Phùng Nhạc Thánh liên tục gật đầu, hắn thật không ngờ đến việc này.