Edit+ Beta: haquynh1812
“Như Yên, nàng có cách cứu bọn họ không?”
Lạc Thuấn Thần mong mỏi nhìn nàng.
Quý Như Yên cười khổ: “Thuấn Thần, chàng cũng biết, ta là người không phải thần.”
“Chẳng lẽ không có cách nào?”
“Cũng không phải vậy, chỉ là cần một chút thời gian. Ta cần phải biết thành phần độc tố của mưa hồng, mới có thể điều chế giải dươc. Bây giờ không có mưa hồng, ta cũng không có cách.”
“Vấn đề này không lớn, bởi vì Sở lão có rất nhiều nhiều mưa hồng.”
“Thật sao? Vậy dẫn ta đi.”
Mắt Quý Như Yên sáng ngời, nhanh chóng phân phó.
Lạc Thuấn Thần liên tục gật đầu, nhanh chóng dẫn nàng tới viện Thủy Tiên của Sở lão.
Sở Chính Hùng đang chăm sóc mấy bồn thủy tiên bảo bối của ông, hơi bất ngờ khi thấy hai người tới: “Sao vợ chồng son các ngươi lại tới đây?”
“Sở lão, ta có thể xem mưa hồng của ông không?”
Quý Như Yên vừa thấy, liền hỏi luôn.
Sở Chính Hùng tuy không không biết sao Quý Như Yên lại hỏi cái này, nhưng vẫn giải thích: “Mưa hồng ta cất giữ ở phòng nhỏ, cô nương muốn xem mưa hồng làm gì?”
“Sở lão, không gạt ngài, ta là đại phu.”
Quý Như Yên nói thẳng nguyên nhân mình muốn xem mưa hồng.
Sở Chính Hùng giật mình, tuy rằng không ôm hi vọng nhưng vẫn dẫn Quý Như Yên đi nhìn mưa hồng.
Trong phòng có hơn mười người canh gác một vại lớn.
Trong vạn tràn đầy thủy tiên, khiến Quý Như Yên rất thích.
“Sở lão, có thể để cho ta tạm thời dùng gian phòng kia được không?”
Quý Như Yên dò hỏi.
“Chỉ cần Lạc công tử không ngại, lão phu tự nhiên không có ý kiến.”
Sở Chính Hùng trêu chọc bọn họ.
Quý Như Yên khốn quẫn, cuối cùng nhìn về phía Lạc Thuấn Thần.
Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Chỉ cần nàng muốn làm, thì làm thôi, ta luôn ở cạnh nàng.”
“Umh, cho ta thời gian hai ngày! Trong hai ngày này, đừng tới quấy rầy ta là được.”
“Được.”
Lạc Thuấn Thần luôn đứng về phía nàng, Sở Chính Hùng ước gì có nhiều người nghĩ ra cách.
Qý Như Yên đuổi hai nam nhân đi, thiết lập trận pháp phòng ngự.
Chỉ sợ lần này thật sự phải dẫn tiểu tham ăn vào không gian.
Quý Như Yên xem trọng tiểu tử kia, lại có chút đau longfm trong không gian có rất nhiều bảo bối, cuối cùng khẽ cắn môi, cuối cùng thương lượng với tiểu tử kia.
“Tham ăn! Ta muốn dẫn ngươi vào không gian, nhưng không được ăn linh tinh! Ngươi đồng ý ta liền dẫn ngươi vào, nếu không ngươi đừng mơ.”
“Xèo! Xèo!”
Hai ngày, ngươi không cho ta ăn cái gì, muốn bỏ ta chết đói sao?
Quý Như Yên tức giận vỗ trán nó: “Ngươi có nghe rõ không, ta chỉ nói ngươi đừng ăn linh tinh, chứ có nói không cho ngươi ăn đâu.”
“Rầm rì!”
Vậy cũng không được.
Ta không chịu được đói.
Tiểu tử kia xoa xoa bụng, tiếp tục đàm phán.
Quý Như Yên không còn cách nào khác đành thỏa hiệp: “Được! Tuyệt đối không để ngươi đói bụng.”
“Ô, Ô.”
Như vậy còn tạm.
Ta chính là uy vũ anh minh.
Xong rồi, tiểu tham ăn lại bắt đầu khoe khoang.
Có điều Quý Như Yên cũng không để ý tới chuyện này.
Dẫn theo hắn bay thẳng vào không gian.
Bên trong trời anh mây trắng, không phân ngày đêm.
Ngọn núi phía xa vẫn còn phun nham thạch, khiến Quý Như Yên sợ hãi.