Edit+ Beta: haquynh1812
Trong lời nói, không che dấu địch ý, Gia Cát tộc trước kia ỷ vào Trọng Tôn gia, tham ô không ít đan dược của Quan gia.
Gia Cát Chính Ly vừa quẫn vừa giận.
Gia Cát Tinh Nghiên quay đầu nhìn tam trưởng lão Quan Hương, từ trong ngực lấy ra tờ ngân phiếu một vạn lượng: “Đây là ngân phiếu một vạn lượng, nếu ngài cảm thấy chưa đủ, có thể thìm ta. Nợ Quan gia một đồng ta cũng trả sạch sẽ.”
“Tốt, vậy ta đây mỏi mắt mong chờ.”
Tam trưởng lão Quan Hương, thấy bạc đưa tới cửa tự nhiên không khách sáo nhận lấy, cười trong suốt: “Không biết, tam tiểu thư định thanh toán hết tiền thuốc những năm gần đây sao? Vậy ước chừng cũng phải bảy mươi vạn lượng bạc trắng.”
Gia Cát Tinh Nghiên nhảy dựng, căn bản không ngờ lại lai nhiều như vậy.
Có điều, nàng ta vẫn kiên trì gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tốt lắm, ngày mai ta để cho Nhạc Đan tới Gia Cát tộc thu nợ.”
Cất kỹ ngân phiếu một vạn lượng, tam trưởng lão Quan Hương cười quỷ dị.
Tuy bà biết Gia Cát Tinh Nhiên không lấy ra được số bạc lớn như vậy, cầm ra một vạn lượng muốn trả bảy mươi vạn lượng.
Đối với một người làm ăn mà nói, có thể biến chuyện xấu thành lợi nhuận, tự nhiên nên vui mừng.
Vốn tưởng rằng, mấy năm gần đây cung cấp thuốc cho Gia Cát tộc đều lỗ vốn.
Đúng lúc này, Gia Cát Tinh Nhiên lại tổn thương dân chúng trong thành, có thể tính lên đầu Gia Cát tộc.
Vì thế Quan trưởng lão vô cùng vui mừng.
Đại trưởng lão, căn bản không ngờ chuyện biến thành như vậy. Có điều những năm gần đây, Quan gia cũng vất vả.
Nếu mình tiếp tục giúp đỡ Gia Cát tộc, chỉ sợ tam muội cũng không chịu từ bỏ ý định.
Đối với chuyện của hai nhà, ông không định nhúng tay vào.
Tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly thấy nói thêm cũng vô dụng, đau lòng tiếc một vạn lượng, nói với các vị trưởng lão: “Nếu Trọng Tôn gia đã muốn giải trừ hôn ước, xin các vị trưởng lão làm chứng, tới lúc đó đừng nói Gia Cát tộc chúng ta không phúc hậu.”
“Tứ muội yên tâm, tam tỷ dĩ nhiên sẽ làm chứng.”
Tam trưởng lão gật đầu.
‘Hừ.”
Tứ trưởng lão dẫn theo cháu gái rời khỏi phòng nghị sự
Về tới Gia Cát tộc, tứ trưởng lão mới nổi giận: “Quỳ xuống cho ta, ai cho phép cháu đem bạc trả cho Quan gia? Chẳng lẽ cháu không biết tình hình trong nhà sao?”
“Bà nội! Ngài đừng vội nóng giận, cháu gái làm như vậy cũng là có kế hoach. Ngàu xem, nếu Lãnh công tử vô tình, có thể trực tiếp nói với ngài không muốn đàn khúc phượng cầu hoàng. Nhưng công tử lại đưa khúc phổ cho Trọng Tôn gia, như vậy có thể nói, Lãnh công tử muốn cháu gái trước tiên giải trừ hôn ước với Trọng Tôn gia, sau đó mới trao đổi chuyện khác?”
Gia Cát Tinh Nhiên phân tích cũng có vài phần hợp lý.
Có điều tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc: “Cháu xác định, Lãnh công tử thật sự có ý với mình?”
‘Bà nội, ngài cảm thấy Tinh Nhiên thua kém những nữ nhân khác sao?”
Gia Cát Tinh Nhiên không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tứ trưởng lão nghe vậy, khẽ cười: “Vậy bà nội yên tâm, chỉ cần cháu gái gả cho Lãnh công tử, còn sợ hoàng thất nước Di không ra nổi bảy mươi vạn lượng bạc.”