Edit+ Beta: Lạc Linh Đang
Túc thân vương đi tới sau phòng Quý Như Yên, vừa thấy phu thê hai người không khỏi sang sảng cười nói, “Phu thê hai người không ngủ được, đêm khuya phái người gọi Vương thúc tới đây là có chuyện gì xảy ra?”
Quý Như Yên không nói gì, trái lại nhìn Lạc Thuấn Thần.
Lạc Thuấn Thần miễn cưỡng cười. Được rồi, hắn là nam nhân coi ái thê như mạng!
Hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó nói với Túc thân vương, “Túc Vương thúc, là như thế này, chúng ta muốn xuất phát đến Di quốc sớm hơn. Thúc bố trí xem thế nào?”
“Sớm hơn?”
“Đúng vậy.”
“Này…”
Túc thân vương không từ chối ngay mà cẩn thận suy nghĩ, tính toán xem có thể thực hiện không.
Cuối cùng, do dự ước chừng một khắc, hắn mới lên tiếng, “Ngày kia có thể xuất phát. Đợi cho Đội Gia Cát thần nỏ đều là cảnh giới võ suất, sau đó toàn lực xuất phát đến sườn núi Hưng Dương của Di quốc, tối đa ba ngày sẽ đến. Đến nơi, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đó hai ngày, sau đó tìm cách tiến hành công kích.”
“Cảm ơn Túc vương thúc!”
Quý Như Yên gật đầu cảm ơn Túc thân vương. Dù sao Túc thân vương trước thời gian xuất phát đã nghĩ kế hoạch chu đáo.
Kết quả bởi vì đề nghị của nàng mà không thể không thay đổi kế hoạch, xuất phát trước thời gian dự định mấy ngày.
Túc thân vương cười ha ha, “Nói gì vậy! Bản vương là vì phần hiếu chiến trong người đang gọi ầm ĩ nên mới đồng ý! Chứ không phải bởi vì đề nghị của các ngươi mà thay đổi!”
“Đúng. Vậy Như Yên ở đây chúc Túc vương thúc ở trên chiến trường lại hiển lộ uy thanh!”
Quý Như Yên nghe vậy, lập tức vuốt mông ngựa (tâng bốc, nịnh nọt).
Nàng vỗ mông ngựa khiến Túc thân vương cực kì thích nghe, “Được! Đợi mở cờ hiệu giành chiến thắng, bản vương nhất định hướng hoàng thượng xin chỉ phong vương cho Thuấn Thần!”
Quý Như Yên cười, “Vậy một lời đã định nha!”
Lạc Thuấn Thần ngồi ở trên giường, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi người Quý Như Yên.
Hắn thích nhìn thấy vẻ mặt tự tin mà cao ngạo của nàng. Nàng đối đãi với kẻ địch bằng thủ đoạn độc ác, hắn tán thưởng.
Hắn không cảm thấy nàng có cái gì không tốt. Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân mình!
Giữ lại cơ hội cho người khác đối phó mình còn không bằng sớm nhổ cỏ tận gốc!
Ba người lại tiếp tục bàn bạc một số chuyện khác, cũng ước định ngày kia cùng lên đường.
Đến chuyện quản lý Đan Nhân Bảo cũng trước tiên giao toàn bộ cho Giang Thành Tử trông coi. Dù sao hắn ở đây ăn không khách, Quý Như Yên đương nhiên không chút khách khí mà sai khiến hắn làm việc, tuyệt không có chút áy náy trong lòng.
Quý Như Yên quyết định chuyện xuất phát, hạt nữ Tang Vũ Cầm đột nhiên tìm được nàng, “Như Yên, vàng của ngươi khi nào thì mang đi?”
“Cái này…”
Mồ hôi!
Nàng như thế nào lại quên chuyện mang vàng đi chứ?
Sau lại nghĩ, những chuyện như vậy, cứ giao cho Phượng Như Tuyết làm đi.
Dù sao Tuyết nhi ở bảo lý cũng không tán gẫu. Chuyện quyển sách nàng ấy cũng làm rất tốt, mỗi ngày đều cùng đại cữu mẫu trò chuyện.
Vì vậy nàng nói với hạt nữ Tang Vũ Cầm, “Vũ Cầm, ngươi đi tìm Tuyết nhi làm chuyện này đi. Đợi khi ta từ Di quốc trở về, nhìn xem các ngươi làm thế nào.”
Lời của Quý Như Yên khiến hạt nữ Tang Vũ Cầm sửng sốt, “Tuyết nhi?’
“Đúng.”
“Thật sự có thể chứ?”
“Có thể!”
Quý Như Yên gật đầu lia lịa, “Ngươi và Tuyết nhi. Nói chuyện này là ta đã an bài, nàng ấy biết nên làm thế nào.”
“Được, vậy ta đi tìm Tuyết nhi thương lượng.”
“Ừ.”
Hạt nữ Tang Vũ Cầm lập tức vô cùng hưng phấn chạy đi tìm Phượng Như Tuyết.
Quý Như Yên đuổi hạt nữ Tang Vũ Cầm đi, thở phào nhẹ nhõm.