Thần Y Thánh Thủ

Chương 339: Quách Vĩ Á sinh lòng đố kị

Đám đông dưới khán đài lại yên ăng một lúc ngắn ngủi.

Phát biểu của Trương Dương ngày hôm nay ngày một gây sốc, phụ trách đề tài lớn như vậy, hơn nữa còn là người phụ trách trọng yếu không thể thay thế, hết thảy các chuyên gia dưới đài đều không tự nhiên, theo bản năng mà đem mình đi so đo với Trương Dương.

So sánh một lúc, bọn họ lập tức ủ rũ phát hiện, đổi lại là bất luận một người nào trong số họ đều không thể làm được như hắn.

Đừng nói đề tài như vậy mà với đề tài kém quan trọng hơn bọn họ cũng không làm được, điều này cũng bằng với giữa bọn họ và Trương Dương trong lúc này đã có sự chênh lệch vô cùng lớn.

- Thời gian không có nhiều, còn có ai muốn hỏi hay không, có điều tôi không hy vọng lại có thêm người chen ngang lung tung hay hiện tượng không lễ phép phát sinh!

Đứng ở trên đài, Trương Dương trên mặt lại lộ ra tia cười.

Lần này lúc nói chuyện xem hắn tự xem như chính là MC, cô nàng MC trong lòng hoảng hốt, vội vàng đứng ra lặp lại một lần những gì Trương Dương vừa nói.

Người của ban tổ chức phía dưới lúc này cũng nhìn về phía hàng ghế của đại học Kim Lăng.

Những lời vừa nãy của Trương Dương rõ ràng chính là đang chỉ cậu sinh viên chưa đồng ý, trực tiếp đứng ra chất vấn kia.

Ban tổ chức trong lòng càng suy tính chu toàn hơn nhiều so với những người khác.

Tên sinh viên này nói chen vào, nhìn qua thì như là một chuyện nhỏ, vẻn vẹn là bởi vì nguyên nhân lễ phép, nhưng trên thực tế thì lại khác, bọn họ lo lắng việc nhỏ như vậy sẽ khiến cho mọi người nghĩ ngợi nhiều.

Tỷ như, những chuyên gia bác sĩ kia có thể bởi vậy mà cho rằng là do ban tổ chức bọn họ không đủ sức khống chế, mới để cho tình trạng hỗn loạn xuất hiện hay không.

Hoặc là những người lãnh đạo của các trường khác sẽ cho rằng năng lực của bọn họ rất bình thường, ngay cả buổi giao lưu nho nhỏ cũng không thể bảo đảm trật tự, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng tổng thể của trường họ.

Những ý nghĩ này tuy nói có chút cảm giác khuyếch đại, nhưng trên thực tế chính là như vậy.

Với rất nhiều người làm việc trước đó thì kết quả nghĩ tới đều là kém cỏi nhất, cũng đều đang có xu hướng "suy nghĩ nhiều".

Có ý nghĩ như thế, bọn họ đối kẻ vừa nãy nói chen vào là Quách Vĩ Á cũng có chút tức giận, viên Hiệu phó phụ trách hoạt động lần này liền lặng lẽ hạ lệnh cho người bên cạnh.

Bảo họ đi nhắc nhở bên đại học Kim Lăng một chút, sau đây nên để phát sinh thêm những chuyện tương tự. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Tôi có thắc mắc, điều tôi muốn hỏi chính là, ngài thật sự có niềm tin lớn như vậy, đề tài này nhất định có thể thành công, tôi nghĩ ngài hẳn là hiểu rõ tầm quan trọng của đề tài như vậy nếu thành công!

Lần này là một chuyên gia bác sĩ còn khá là trẻ đặt câu hỏi, hắn là một đại biểu chuyên gia của viện y học Đồng Tể, cũng coi như là người địa phương.

Câu hỏi của anh ta không, cũng không quá liên quan đến đến vấn đề chính, nhưng tương tự là điều mà ai nấy đều hiếu kỳ.

Không ai phát hiện, lúc anh ta đặt câu hỏi đã không tự nhiên mà sử dụng kính ngữ, điều này cũng nói rõ Trương Dương đã chiếm được sự tán thành của mọi người.

- Mới bắt đầu mà không nói chắc chắn, lẽ nào mọi người đều không hy vọng tôi thành công sao? Thành công, đoạt được giải Nobel y học để xướng lên thêm một cái tên của người nước mình trên trường quốc tế!

Trương Dương nhún nhún vai, vẫy vẫy tay, mỉm cười hỏi ngược lại một câu.

Dưới khán đài, tất cả mọi người đều sửng sốt mất một lúc, rồi cũng như lập tức đều đồng thời nở nụ cười, cười sảng khoái nhất chính là các chuyên gia ở phía trước.

Lập tức, trên toàn hội trường tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất lại vang lên.

Trương Dương nói không sai, hắn chỉ cần thành công, tất nhiên sẽ được giải Nobel đề danh, đề tài này tiên tiến dẫn đầu trên thế giới, không được nêu danh thì căn bản không còn gì để nói.

Đương nhiên, vẻn vẹn chỉ là được nêu danh, còn việc có thể nhận thưởng hay không thì chưa thể nói trước được, giải Nobel y học không chỉ khảo sát có một đề tài mà thôi, còn có nguyên nhân từ rất nhiều phương diện khác.

- Tôi lại nói một chút về sự chắc chắn ở đây, kỳ thực điểm ấy tôi vừa nãy đã nói qua, tôi rất có lòng tin, trong vòng ba tháng, tất nhiên sẽ cho ra kết quả, kết quả này chính là thành công!

Sau khi tiếng vỗ tay dần thưa thớt hạ xuống, Trương Dương lại nhàn nhạt nói một câu.

Dưới khán đài không ít người lại bắt đầu chủ động gióng bàn tay lên, Trương Dương tự tin tựa hồ cũng đã cảm hoá được công chúng, rất nhiều người đều tin tưởng, hắn tất nhiên có thể hoàn thành đề tài này, khiến trên thế giới ai nấy cũng biết đến tên đất nước này.

- Hay, hay lắm!

Chu Đạo Kỳ tay đều vỗ đến sưng cả lên, trên mặt có vẻ rất là hưng phấn.

Trương Dương chủ động xin tham gia, ông ta cũng bởi vì hiểu rõ Trương Dương mới đồng ý để Trương Dương lên đài, có điều lúc đó ông ta tuyệt đối không ngờ Trương Dương lên đài lại mang đến hiệu quả lớn như vậy.

Đây hoàn toàn không phải sinh viên bình thường lên đài diễn thuyết, rõ ràng chính là một học giả lớn của quốc tế đang nói chuyện học thuật, biểu hiện vượt xa ngoài ý muốn, không chỉ cho ông ta bất ngờ lớn nhất mà cũng khiến ông muôn phần kinh hỉ.

Với biểu hiện của Trương Dương, với những nội dung mà hắn nói, căn bản không có sinh viên nào khác có khả năng so sánh.

Không cần võ đoán, ai cũng có thể rõ ràng, kết quả của buổi giao lưu học thuật giữa các trường lần này.

Đây là một loại siêu việt tuyệt đối, cấp bậc cách biệt thực sự quá to lớn, căn bản không thể đem ra so sánh.

Các sinh viên khác của đại học Trường Kinh lúc này cũng đều rất hưng phấn, Trương Dương đại diện cho bọn họ lên đài, Trương Dương đạt được thành tích càng tốt thì bọn họ lại càng có quyền tự hào.

Đặc biệt là sau khi cảm giác được ánh mắt ước ao của một số sinh viên những trường hác thì bọn họ càng thêm phần tự hào.

- Người kế tiếp!

Trên đài Trương Dương nhìn đồng hồ rồi lại vội vàng nói một câu.

Lần này chính là một chuyên gia khá lớn tuổi, ông ta đứng lên, vốn muốn hỏi một vấn đề khá là phức tạp, nhưng sau khi nhìn phản ứng của những người chung quanh thì ông ta đành gác lại vấn đề này tạm không hỏi nữa.

Đây vốn là nơi để tham thảo một ít lý luận học thuật, nhưng bây giờ mọi người đều bị Trương Dương làm cho khiếp sợ, căn bản không có tâm trí đi nói những thứ này.

- Tiểu tử, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tôi tin rằng cậu nhất định có thể thành công, vì quốc nhân mà làm nên chuyện vẻ vang, câu hỏi của tôi đợi sau này chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận!

Ông ta không có hỏi bất kỳ vấn đề gì, sau khi nói xong câu đó liền ngồi xuống.

Rất nhiều người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng chẳng bao lâu thì tiếng vỗ tay nhiệt liệt lại vang lên, lần này còn vang dội hơn hồi nãy nữa.

Vị chuyên gia này không hỏi gì cả, chỉ là đưa ra lời chúc phúc, tại hiện trường có rất nhiều người cũng đều hi vọng đề tài này của Trương Dương có thể thành công, dù sao đây cũng là tạo phúc cho dân, chuyện tốt có lợi cho toàn thế giới.

Đề tài này sau khi thành công sẽ tăng lên rất nhiều địa vị vai trò của quốc gia trong việc trị liệu hen suyễn, hình tượng quốc tế cũng có thể tăng cường không ít.

Sau khi tiếng vỗ tay lắng xuống, MC mới đứng dậy, cười ha hả nói:

- Thời gian cũng xấp xỉ rồi, cảm ơn bạn Trương Dương đã mang đến cho chúng ta buổi thuyết trình rất đặc sắc!

Thời gian nửa tiếng trong nháy mắt liền trôi qua, rất nhiều người đều cảm giác nửa tiếng này trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã biến mất.

MC vừa dứt lời, dưới khán đài những chuyên gia bác sĩ kia lại vỗ tay rầm rập, ngay sau đó hết thảy đám sinh viên cũng đều nhiệt liệt vỗ tay hoan hô.

Lần này tiếng vỗ tay so với bất kỳ lần nào trước đó cũng phải lớn hơn.

Các chuyên gia trên mặt cũng đều mang theo chút kích động, bọn họ chỉ là đến xem một lần sinh viên giao lưu thuyết trình, đều là mang theo ý nghĩ đến xem có hay không có hạt giống tốt mà thôi.

Chẳng ai ngờ rằng, ở chỗ này lại nghiễm nhiên gặp được một đề tài khiến bọn họ đều chấn động không gì sánh nổi.

Rất nhiều người đều cảm giác giá trị của lần này tới đây, đã đạt tới tầm siêu giá trị, căn bản không biết là sinh viên trong nước còn có thiên tài như vậy nữa hay không.

Ngoại trừ dùng "thiên tài" ra, bọn họ đã nghĩ không ra những từ khác để hình dung về Trương Dương.

Cũng chỉ có thiên tài thật sự mới có thể còn trẻ như vậy đã làm ra chuyện bọn họ còn chưa dám suy nghĩ đến, cũng chỉ có thiên tài thật sự mới có thể khiến cho bọn họ chấn động đến như vậy.

Trương Dương đứng ở trước đài, khom người hành lễ, chậm rãi đi xuống dưới đài.

Tiếng vỗ tay lại nhiệt liệt hẳn lên, rất nhiều sinh viên cũng đều ước ao pha lẫn cái nhìn phức tạp hướng về phía Trương Dương.

Bọn họ cùng là sinh viên, tuổi tác xấp xỉ, nhưng đem thành tích so sánh thì có khác biệt một trời một vực, Trương Dương làm ra thành tích mà ngay cả giáo viên của họ đều không thể làm được.

Cũng có một số sinh viên, trong mắt chính là vẻ đố kị đến điên cuồng.

Bọn họ hận không thể thay thế được Trương Dương, tới hưởng thụ tràng vỗ tay vinh quang này, có thể tới tham gia hoạt động đều là thành tích học tập tốt hơn, ai cũng không phục ai.

Bọn họ đều nghĩ rằng chuyện mà Trương Dương có thể làm được thì bọn họ cũng có thể làm được, chứ không nghĩ tới, bọn họ và Trương Dương chênh lệch đến bao xa.

Điên cuồng nhất, đố kị nhất vẫn là Quách Vĩ Á.

Vừa nãy người của viện y học Đồng Tể đến tìm Uông Kim Huy, đưa ra cảnh cáo bảo ông ta trông coi cẩn thận sinh viên của mình.

Uông Kim Huy thấy mất mặt nên đã rất nghiêm khắc phê bình Quách Vĩ Á vài câu, điều này cũng làm cho trong lòng của y nhiều thêm một tia oán hận, không phải đối với Uông Kim Huy, mà là đối với Trương Dương.

Y cho rằng tất cả những thứ này đều là bởi vì duyên cớ Trương Dương.

Mặt khác, y cũng nhận ra Trương Dương, hắn chẳng thể ngờ tên tiểu tử nghèo ngày hôm qua còn ăn ở quán ven đường, ngày hôm nay thậm chí lại có sự tương phản lớn như vậy.

Cũng chính vì y nhìn thấy Trương Dương ăn quán ven đường, trong lòng mới theo bản năng mà xem thường hắn, một kẻ bị y xem thường mà đạt được thành tích lớn như vậy, càng khiến cho y khó có thể tiếp thu.

Trương Dương chậm rãi đi xuống, hắn mới vừa xuống đài, các chuyên gia các thầy thuốc phía trước đột nhiên như ong vỡ tổ phóng về phía trước.

Trên tay mỗi người đều cầm giấy bút, bọn họ không phải muốn kí tên, mà là muốn xin số điện thoại và phương thức liên lạc, đặc biệt là mấy bác sĩ xuất thân từ khoa hô hấp, họ đều chỉ hận hiện tại không thể đem Trương Dương kéo qua nhờ giúp đỡ một chút.

Nhìn thấy Trương Dương được hoan nghênh như vậy, Quách Vĩ Á lại càng ghen tỵ.

- Chỉ là một đề tài đang trình báo, có thể được phê duyệt xuống hay không vẫn chưa biết, vừa hỏi đến vấn đề mấu chốt liền nói là bảo mật, ai biết có phải đang cố làm ra vẻ bí ẩn hay không, tôi nhớ bên nước ngoài có diễn đàn y học, hình như đã đề cập tới đề tài này!

Quách Vĩ Á đột nhiên đứng lên, lớn tiếng kêu.

Vì sao lại nói những câu này thì ngay cả chính hắn cũng không biết, chắc là vì Trương Dương càng khí thế thì hắn lại càng khó chịu, không nhịn được đứng ra dội gáo nước lạnh, nói chút để đả kích Trương Dương mà thôi.

- Cậu nói cái gì, nước ngoài đã đề cập tới đề tài này, cậu chắc chắn chứ?

Một chuyên gia bác sĩ quay đầu lại, nhìn Quách Vĩ Á đang đứng đó mà lớn tiếng hỏi.

Rất nhiều chuyên gia trên mặt cũng đều lộ ra vẻ nghiêm túc, bọn họ sở dĩ tin tưởng Trương Dương, cũng là bởi vì những gì Trương Dương nói là bọn họ chưa có tiếp xúc qua, chưa từng thấy qua.

Nếu là thật sự có người nước ngoài nói ra thì độ khả thi của chuyện đạo văn không phải là không có, nếu thật sự bị một sinh viên đạo văn doạ dẫm thì bọn họ lần này cũng bằng mất hết cả thể diện.

Quách Vĩ Á cắn răng, lúc này lại nói không ra lời, kỳ thực y căn bản không biết nước ngoài có người đề cập tới hay chưa, y thuần túy là vì đả kích Trương Dương mới cố ý nói như vậy.

Hiện tại bắt thừa nhận thì y trái lại có chút do dự, y sợ những người này lại truy hỏi là y nhìn thấy ở đâu, khi đó thì y cũng chịu không nói ra được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất