Không chỉ là vị chuyên gia vừa nãy, những người khác lúc này cũng đều quay sang hỏi.
Rất nhiều sinh viên cũng đều nhìn về phía Quách Vĩ Á, phần lớn đều mang theo vẻ nghi hoặc, một số ít thì là cười trên sự đau khổ của người khác, những này cười trên sự đau khổ của người khác và tâm tình của Quách Vĩ Á đều không khác mấy, bọn họ ước gì đề tài của Trương Dương là có được một cách dối trá.
Cứ như vậy, Trương Dương đạt được thành tích cũng tự nhiên không coi là gì, bọn họ cũng là không phải chịu áp lực lớn như vậy.
- Không thể nào, không phải cậu không ăn được nho nên bảo nho chua đấy chứ, Trương Dương không thể nào đi giả mạo đề tài của người khác!
Quách Vĩ Á vẫn chưa trả lời thì Triệu Cường bên đại học Trường Kinh đã đứng lên, lớn tiếng hô.
Trên mặt của cậu ta còn mang theo vẻ phẫn nộ, lúc này cậu ta đã hoàn toàn đứng về phía Trương Dương, những người này nói Trương Dương làm giả, so với nói chính cậu ta còn khó chịu hơn.
- Làm sao cậu lại biết là không thể nào, nước ngoài sớm đã có nghiên cứu về phương diện này, chỉ là cậu hiểu biết hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng!
Lưu Khải cũng đứng lên kêu gọi, Quách Vĩ Á trong lòng thì lại thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Y đang bí không biết trả lời như thế nào, Triệu Cường và Lưu Khải đứng ra thật đúng lúc, chí ít giúp y có thể hoãn binh.
- Cậu nói ai là ếch ngồi đáy giếng!
Triệu Cường phẫn nộ kêu to, Viện y học Đồng Tể lập tức cử tới ngay hay thầy giáo đem Lưu Khải và Triệu Cường tách ra.
Vừa nãy chuyện Quách Vĩ Á đã khiến bọn họ hơi giận dữ, hiện tại lại có sinh viên công nhiên cãi nhau, quả thực là không có chịu đem kỷ luật để vào trong mắt, bọn họ lần này nhất định phải tỏ thái độ phản ứng mới được.
Vẫn chưa đến mức đem bọn này triệt để đuổi ra khỏi hoạt động lần này, nhưng chiều hôm nay hai người này cũng đừng nghĩ chuyện tiến vào.
- Tôi có thể hỏi một câu không?
Thi Nhan chậm rãi đứng lên, trước tiên cô hướng lên trên đài hỏi MC một câu.
Động tác này của cô cũng là rất lễ phép, MC nhìn xuống dưới đài, lúc này mới chậm rãi gật đầu:
- Tôi muốn hỏi cậu bạn học này, cậu nói nước ngoài đã có nghiên cứu về phương diện này, xin hỏi là quốc gia nào, nơi nào có qua báo cáo như vậy? Tầm quan trọng của đề tài này tôi không cần nói thì tất cả mọi người cũng đã rõ ràng, nếu như nước ngoài thật sự có bước đột phá tương tự, làm sao có khả năng trong nước không ai biết?
Thi Nhan nói rất chậm, nhưng cũng rất rõ ràng.
Rất nhiều chuyên gia bác sĩ cũng đều theo đó yên lặng gật đầu một cái.
Thi Nhan nói không sai, nếu như nước ngoài thật có nghiên cứu về phương diện này, còn có thành quả như vậy thì không thể nào trong nước không ai hay biết, coi như mình không biết thì người khác cũng sẽ rất rõ ràng.
Đặc biệt là mấy vị chuyên gia về hen suyễn kia thì càng không thể không hay biết phong thanh.
Kỹ thuật bên nước ngoài phong tỏa là rất nghiêm, nhưng chỉ cần có thành tích, bọn họ so với bất luận người nào đều muốn khoe khoang, ước gì người trên toàn thế giới đều biết.
Câu hỏi này của Thi Nhan cũng đem tất cả sự chú ý dẫn tới trên người Quách Vĩ Á.
Quách Vĩ Á đã hơi mồ hôi, cắn răng chậm rãi nói:
- Tôi, tôi cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe nói, là các chuyên gia nước Mỹ từng có nghiên cứu về phương diện này, bọn họ vẫn chưa công khai với bên ngoài, là tôi có bằng hữu bên Mỹ tham gia đề tài như vậy tình cờ nhắc tới , tôi mới nhớ ra một ít!
- Nước Mỹ, theo tôi được biết, nước Mỹ về phương diện hen suyễn nghiên cứu còn chưa đi tới mức tiên tiến hàng đầu, lại nói, nếu thật sự tham gia đề tài như vậy, bọn họ nhất định phải bảo mật, làm sao có khả năng đi nói với nhà cậu!
Thi Nhan cười lạnh một tiếng, câu trả lời của Quách Vĩ Á dưới cái nhìn của cô chính là cưỡng từ đoạt lý.
- Làm sao cô biết nước Mỹ chưa phải đi đầu? Nếu nói về phương diện hen suyễn, chúng ta hẳn là càng kém hơn so với họ!
Quách Vĩ Á phẫn nộ kêu lên, nhưng phong thái thì đã "xuống dốc" trầm trọng, rất nhiều người đều đang nhìn về hắn.
Xét về phương diện hen suyễn , Châu Âu vẫn luôn mạnh hơn chút so với Hoa Kỳ, đặc biệt nước Đức là mạnh nhất, có điều nước Mỹ xác thực là so với trong nước tốt hơn một chút, đây cũng là một sự thật.
Những điều này mọi người đều biết, nhưng nếu anh trực tiếp công khai biểu thị sự yếu kém của nước mình, lại còn là biểu đạt trắng ra như thế, nghe tới làm sao cũng đều khiến người ta có cảm giác không thoải mái, nước mình đúng là không sánh bằng người ta, nhưng là không cần chính mình phải nói mình như vậy để nâng cao thanh thế cho người khác.
Theo bản năng, ấn tượng của rất nhiều người đối Quách Vĩ Á đều đã chênh lệch đi một ít. Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com
- Vấn đề của tôi đã hỏi xong, cậu bạn học này trả lời như vậy không thể làm cho tôi thoả mãn, tôi cũng tin rằng không thể khiến các thầy cô, các bạn học thoả mãn!
Thi Nhan khoát tay áo rồi ngồi xuống.
Cô nói những lời này, cũng bằng đang cáo buộc những gì đối phương nói tới tất cả đều là vu oan hãm hại, cô không có tin.
Ý tứ là như vậy, nhưng cách nói thì lại không như thế, cho dù Quách Vĩ Á muốn đi phản bác cũng không thể nào mở miệng mà cố biện giải, chỉ có thể làm sâu sắc thêm cái nhìn không tốt của mọi người đối với hắn, càng làm cho ai nấy tin tưởng theo lời nói của Thi Nhan.
Một số giáo sư cũng đều gật đầu.
Cô sinh viên này quả không đơn giản, mấy câu nói liền giúp Trương Dương giải trừ nguy cơ hiện tại, chí ít khi không có chứng cứ, tất cả mọi người đều sẽ nguyện ý đi tin tưởng Trương Dương.
Không tin Trương Dương, thì bằng với tri thức bản thân không đủ, hiểu biết hạn hẹp, thực sự là ếch ngồi đáy giếng.
Chu Đạo Kỳ vẻ mặt cũng hòa hoãn không ít, khen ngợi liếc nhìn Thi Nhan.
Không phí công trước đó lựa chọn cô làm sinh viên đại diện, đúng là một cô bé không đơn giản, phản ứng nhanh, lại thông minh, Chu Đạo Kỳ thậm chí tin rằng cho dù Trương Dương không lên đài, Thi Nhan cũng sẽ không thua kém so với người của đại học Kim Lăng.
- Cây ngay không sợ chết đứng, cảm tạ các thầy cô đã ưu ái, phương thức liên lạc sau này tôi sẽ công khai cho mọi người, chúng ta không làm lỡ tiến triển của hoạt động lần này nữa, phía dưới các bạn học vẫn đang chờ mà!
Trương Dương lúc này cười mà nói một câu, hắn không biết và cũng thấy không cần phải để tâm đến chuyện vừa rồi.
Sự thật chính là sự thật, giả thì có muốn thật cũng thật không được, đề tài như vậy mà hắn đi giả tạo, đây quả thực là chính mình muốn chết.
Tất cả mọi người chỉ là vừa bắt đầu đã bị Quách Vĩ Á doạ dẫm, tin rằng sau đây đều có thể tự mình suy nghĩ rõ ràng.
Một màn nháo nhào như thế khiến thời gian đã bị trễ nải chừng mười phút, người của Viện y học Đồng Tể người vội vàng đến bảo mọi người tản ra, mời Trương Dương về chỗ ngồi trước, bằng không thì hoạt động ngày hôm nay sẽ không có cách nào tiếp tục tiến hành được.
Cuối cùng cũng coi như thoát khỏi vòng vây, Trương Dương trở lại chỗ ngồi của mình.
Mới vừa trở lại, Triệu Cường liền giơ ngón tay cái lên với hắn, mấy người kia cũng đều hưng phấn nhỏ giọng hỏi han hắn.
- Tiếp theo, cho mời bạn Quách Vĩ Á của đại học Kim Lăng!
Hoạt động cuối cùng cũng coi như tiếp tục được tiến hành, MC vội vàng tuyên đọc một danh sách, lần này tốc độ rất nhanh.
Oan gia chính là oan gia, nghe thấy tên đại học Kim Lăng, đông đảo đám người bên này lập tức đều sửng sốt mất một chút.
Lập tức rất nhiều người đều lộ ra nụ cười, Trương Dương vừa nãy diễn thuyết có sức ảnh hưởng cực kỳ khủng bố, đã thu hút hết thảy cá chuyên gia bác sĩ, bọn họ tin rằng người của đại học Kim Lăng dù như thế nào cũng không thể so bì.
Lần này, bọn họ nhất định phải giẫm cho bên đó một cước thật đau.
Quách Vĩ Á đang đứng ở kia với sắc mặt nửa xanh nửa trắng do vừa bị Thi Nhan sỉ nhục.
Nghe MC kêu tên mình, hắn bỗng nhiên ngẩn ra, lúc này Uông Kim Huy cũng thúc giục hắn mau lên đài.
Lúc này sắc mặt Uông Kim Huy cũng không dễ coi chút nào, người của đại học Trường Kinh vừa nãy tạo được cảnh tượng như vậy, trong lòng ông ta vừa đố kỵ vừa hận, ông ta cũng muốn sinh viên trường mình cho ông ta cơ hội nở mày nở mặt như vậy.
Hi vọng của ông ta, hiện tại cũng có thể nói là đều đặt trên người Quách Vĩ Á, có điều ông ta cũng hiểu rõ Quách Vĩ Á đem so sánh với Trương Dương thì độ khả thi là cực tiểu.
Đây chỉ là ảo tưởng của ông ta, tựa như mua vé xổ số vậy, rõ ràng biết là không được, nhưng vẫn nghĩ sẽ trúng thưởng.
Quách Vĩ Á từ từ tiến lên đài, lúc này Trương Dương bọn họ mới biết được tên oan gia này cụ thể là ai, không hổ là oan gia, lúc này ngay cả Trương Dương đều không thể không thừa nhận, Trường Kinh và Kim Lăng thực sự là hai mảnh đất oan gia đời đời.
Vừa nãy chính là Quách Vĩ Á nghi ngờ hắn, nói xấu hắn, mà người tiếp theo lên đài cũng chính là Quách Vĩ Á, ai cũng rõ ràng, người trước biểu hiện quá tốt, sẽ có ảnh hưởng lớn ra sao với người tiếp sau.
Điều này với Quách Vĩ Á, nhất định phải là bi kịch.
- Thưa quý thầy cô, thưa các bạn. . .
Quách Vĩ Á cố ổn định tâm tư, nhưng đáng tiếc tiếng nói của y vẫn còn hơi run, so với biểu hiện vừa nãy của Trương Dương có khác biệt một trời một vực.
Rất nhiều người liền thích so sánh, sự so sánh này khiến ấn tượng của họ với Quách Vĩ Á lần thứ hai bị hạ thấp đi rất nhiều.
Y cũng thuyết trình một đề tài, nhưng chỉ là một tiểu đề tài về các loại chứng viêm, so với của Viện y học Đồng Tể còn không bằng, hơn nữa Quách Vĩ Á vừa bắt đầu rõ ràng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, lời diễn thuyết hơi loạn.
Quá nửa bài, y mới đi vào quỹ đạo, ăn nói lưu loát một chút.
Nghiêm túc mà nói, bài thuyết trình của y cũng không kém, Chu Đạo Kỳ tỉ mỉ nghe xong một hồi, lập tức cảm giác chính mình vừa nãy cũng có chút lạc quan, Thi Nhan giảng cũng không phải là đề tài, chỉ là kinh nghiệm.
Tuy rằng kinh nghiệm rất phong phú, nhưng thật không nhất định so được với Quách Vĩ Á.
Cũng may bọn họ còn có Trương Dương, sau khi Trương Dương diễn thuyết, thành tích lần này của hắn căn bản là những người khác không thể so bì, Quách Vĩ Á cho dù có làm tốt đến mấy, đối với Trương Dương cũng không có bất kỳ uy hiếp nào.
Trương Dương diễn thuyết, là khiến hết thảy các chuyên gia đều đã kinh động.
- Tít tít tít!
Quách Vĩ Á mới vừa nói một nửa, dưới đài chỗ hàng ghế chuyên gia đột nhiên vang lên tiếng máy nhắn tin, một vị chuyên gia bác sĩ sắc mặt đột nhiên biến đổi, cuống quít cầm lấy máy nhắn tin.
- Thật ngại quá, tôi đã tắt điện thoại di động nhưng lại quên mất máy nhắn tin, tôi lập tức. . .
Vị chuyên gia này liên tục xin lỗi, mấy chuyên gia bác sĩ tới đây đa số đều có điện thoại di động, bọn họ cơ bản đều là các chuyên gia nổi danh của những bệnh viện lớn, có chức vụ nhất định, mua điện thoại di động cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Vừa xin lỗi, ông ta liền định tắt đi, nhưng trước đó theo bản năng vẫn nhìn xuống nội dung tin nhắn.
Chỉ nhìn thoáng qua, ông ta liền sững sờ ra đó, lời trong miệng cũng chỉ mới nói ra phân nửa.
Một lát sau, ông ta mới ngẩng đầu, nhìn mọi người xung quanh một chút rồi chậm rãi nói rằng:
- Viện trung y vừa gửi văn kiện xuống, lần này phê duyệt tám đề tài nghiên cứu chuyên nghiệp, trong đó y học chiếm ba cái, theo thứ tự là, đề tài "Bệnh cúm gia cầm cấp tính trong nước" của Viện y học Bắc Kinh. . . "Cải thiện và phát triển việc tiêm paclitaxel" của sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật y dược Đông Sơn. . . và "Cải thiện và trị khỏi chứng hen suyễn dị ứng mãn tính" của bệnh viện nhân dân số 3 Trường Kinh!
Vị chuyên gia bác sĩ này chính là người của Viện y học Bắc Kinh, lần này Bắc Kinh không có trường nào tới tham gia hoạt động, nhưng vẫn có hai vị chuyên gia tới đây, nếu là hoạt động mang tính toàn quốc thì thủ đô không thể nào một người cũng không cử đến.
Đồng nghiệp của ông ta vừa nãy gọi điện thoại báo tin vui, kết quả gọi không được, liền gửi tin nhắn cho ông ta.
Bệnh viện được thông qua một đề tài nghiên cứu chuyên nghiệp về trung y đã là chuyện vui lớn, hơn vị chuyên gia này cũng là một thành viên tham gia đề tài, hẳn là nên biết tin vui trước tiên.
Ông ta quả thực thật cao hứng, có điều càng nhiều hơn là bất ngờ.