Cổ Phương hơi sững sờ rồi lập tức cười cười tự giễu.
- Xin lỗi, Trương Dương, là tôi thất thố, sau này tôi sẽ nói cụ thể một chút, có cơ hội kính xin cậu hãy xem giúp cho bệnh nhân này!
Trương Dương cười nói:
- Cái này không thành vấn đề, nếu như tôi có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp!
- Tôi biết, cảm ơn, cảm ơn cậu, Trương Dương!
Cổ Phương gật đầu, có vẻ hơi kích động, cầm lấy chén rượu trên tay cụng với Trương Dương rồi một hớp uống cạn.
Bên cạnh, rất nhiều sinh viên cái bụng đều đã lấp đầy, thế nhưng cho dù đã no căng thì có chút đồ ăn khi thấy được vẫn là muốn nếm thử.
- Cái mâm này thật đẹp đẽ, tựa như là vàng thật vậy!
Một sinh viên đang ngồi cạnh một cái mâm vừa thưởng thức chỗ bánh ngọt không biết tên trên đó lại vừa ước ao nhìn cái mâm kim quang lấp lánh kia.
- Tiên sinh, chỗ mâm này đều làm bằng vàng ròng, bộ đồ ăn trên tay ngài thì lại đều là làm bằng bạc nguyên chất thuần khiết, vốn là phải dùng đồ nạm kim cương với đá quý, nhưng đáng tiếc thời gian không đủ, chúng tôi chuẩn bị không kịp nên chỉ có thể trước tiên đem loại đồ bạc này ra sử dụng!
Một nhân viên phục vụ cười ha hả đáp.
Cậu sinh viên đang ăn bánh ngọt kia tay bỗng nhiên khẽ run run.
Đoạn cậu ta ngơ ngác nhìn chung quanh một lượt, trên bàn có rất nhiều loại chế phẩm bằng vàng kiểu này, đa số kích thước đều không nhỏ, còn bộ đồ ăn trên tay bọn họ, ngoại trừ cầm lên thấy đẹp đẽ, nặng trình trịch ra thì vẫn thật không ngờ đây đều là bằng bạc.
Nhiều vàng bạc như vậy, tính gộp lại sợ là trị giá không ít tiền.
- Tôi biết rồi, cảm ơn!
Cậu sinh viên này lại vội vàng trả lời một câu, đồng thời lại liếc nhìn bộ đồ ăn trên tay mình.
Chỉ riêng bộ đồ ăn này phỏng chừng cũng đủ cho một năm học phí của cậu ta, thêm vào cái mâm vàng trước mặt thì học phí từ nhỏ đến lớn của cậu ta phỏng chừng cũng đều đủ rồi, thậm chí còn có thể dư ra rất nhiều.
Khoảng cách giàu nghèo giữa người với người thật có thể tức chết người ta, giá trị bộ đồ ăn trên tiệc rượu so với gia sản của bọn họ đều cao hơn.
Anh chàng sinh viên này giờ thì ăn cái gì so với vừa nãy cũng đã cẩn trọng hơn nhiều, sợ không cẩn thận làm hỏng một cái mâm thì không đền nổi, chứ đừng nói gì đến cả những thứ kia. Cậu ta đều cảm giác giá trị lớn không đếm xuể.
Nhưng cỡ nào thì cậu ta cũng không biết, người phục vụ kia cũng chưa nói rõ hết.
Chỗ mâm này đều là chế phẩm từ vàng ròng không sai, nhưng đều không phải nguyên chất, trọng lượng nhẹ như vậy thì giá trị cũng là hạ thấp đi nhiều, có điều ngay cả như vậy, những đồ vật này thật sự cũng có giá trị nhất định. Nguồn: http://truyen360.com
Qua hơn một giờ đa số đám bạn học đều đã cơm nước no nê. Trên bàn, phân đồ ăn cho năm mươi người cũng bị "tiêu diệt" gần hết rồi.
Điều này làm cho những nhân viên phục vụ kia đều khẽ nở nụ cười, trước đây bọn họ tổ chức tiệc rượu. Nào có ai ăn hết đồ bao giờ, căn bản đều còn thừa lại rất nhiều, đi dự tiệc rượu thì sẽ không mấy người ăn nhiều đồ.
Lần này thì lại rõ ràng là khác. Tham gia tiệc rượu vừa nhìn cũng biết là nhưn gngười bình thường, cũng chỉ có bọn họ mới có thể ăn nhiều như vậy, cơ bản không còn lại thứ gì.
Mọi người dưới bể bơi cũng đều đã lên bờ chạy về thay quần áo.
Chẳng mấy chốc, đoàn người cũng đều tụ tập lại trước mặt Trương Dương.
- Trương Dương, không phải nhà cậu ở Trường Kinh sao, lẽ nào ba mẹ cậu đều ở Thượng Hải?
Cao Phi nhìn Trương Dương, nghi hoặc hỏi một câu. Cậu ta vẫn cho rằng Trương Dương ngụ ở Trường Kinh.
- Không phải, nơi này chỉ có một mình tôi, cha mẹ tôi không có ở đây!
Trương Dương mỉm cười lắc đầu một cái, mẹ hắn đã mất sớm, ông bố càng là chưa từng thấy mặt một lần, giữa ông bố chưa hề gặp mặt cùng với chủ nhân cũ của cái thân thể này ngăn cách thực sự quá sâu, đã ảnh hưởng đến cả hắn.
- Chỉ một mình cậu với một căn nhà lớn như vậy!
Cao Phi há to miệng, biệt thự này không nhỏ, đừng nói một người, mấy chục người ở cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
- Mọi người nếu có rãnh rỗi, đều có thể đi vào tham quan một chút đi!
Trương Dương khẽ cất lời mời. Rất nhiều người lập tức có vẻ nóng lòng muốn thử.
Tiệc rượu vẫn luôn là ở bên ngoài, cửa lớn biệt thự có mở rộng nhưng cũng không người dám đi vào, hiện tại Trương Dương đưa ra lời mời, rất nhiều người đều muốn đi xem bên trong đây rốt cuộc là có những gì.
Trương Dương dẫn tất cả mọi người tiến vào phòng khách lớn ở lầu một.
Gần như bốn mươi người đứng ở bên trong phòng khách lớn này mà vẫn không hề có vẻ chen chúc, đủ để nhìn ra phòng khách này rộng đến chừng nào.
Cổ Phương và Thi Cường cũng đều theo vào, sau đó thì bọn họ đều khẽ gật đầu một cái.
Biệt thự này thật là hoành tráng, bên trong trang hoangf đâu ra đấy, đồ đạc bày biện đều rất ổn, trong đó có một cái giá cổ, trên có bày một ít đồ sứ gì đó, tất cả đều là đồ cổ thật sự.
Những thứ này đều là ông Ngô lưu lại, lúc ông ta giao lại nhà cho Trương Dương, vật sở hữu bên trong cũng đồng thời giao cho hắn luôn thể.
Vào tới bên trong, rất nhiều bạn học lại há hốc miệng nhìn quanh.
Nơi này, tất cả mọi thứ đối với bọn họ mà nói đều coi chừng mới mẻ, hiếu kỳ, đồng thời trong lòng họ đối với nơi này cũng có một loại cảm giác kính nể, những thứ kia quá tốt rồi, tốt đến mức bọn họ không thể nào tưởng tượng được.
Quách Vĩ Á nhìn mà như hai con mắt đều sắp rớt ra.
Nhà của y là biệt thự ba tầng, bình thường tự mình đã cảm giác vô cùng ghê gớm, có thể có nhà riêng cho chính mình tại Hỗ Hải đã rất tốt.
Y vẫn cho rằng chính mình cũng là người thượng lưu ở Hỗ Hải này.
Nhưng khi tới đây y mới hiểu được y nhỏ bé cỡ nào, cái nhà mà y vẫn lấy làm tự hào so với nơi này chẳng là cái thá gì, bất kể là gái trị thưởng thức hay quy cách, hoặc là to nhỏ, cái nhà kia của y đều kém quá xa.
Điều này cũng làm cho y rõ ràng cái sự thượng lưu của y buồn cười đến đâu.
Dẫn theo các bạn học tham quan đơn giản qua biệt thự, tiệc rượu ngày hôm nay cũng coi như là kết thúc, mỗi bạn học đều vô cùng thoả mãn, sau đó dưới sự tổ chức của Lý Kiến Quốc họ liền lên xe rời khỏi.
Đoàn xe sẽ trực tiếp đưa bọn họ đến khách sạn.
Trương Dương vẫn chưa đi, nơi này vốn chính là nhà của hắn, nếu đã tới liền lưu lại một đêm, không nhất thiết lại phải về khách sạn.
Hoạt động ngày mai buổi chiều mới bắt đầu, cho dù có lưu lại đây muộn một chút cũng không trì hoãn mất bao nhiêu thời gian.
Cổ Phương, Thi Cường còn có Thiệu Ngọc Bình lại cùng Trương Dương hàn huyên một hồi, lúc này mới cáo từ rời khỏi.
Cổ Phương vẫn hẹn cẩn thận Trương Dương, hai ngày nữa tới nhà cậu ta một chuyến, giúp xem bệnh cho bệnh nhân trúng phong liệt nửa người đã nói tới trước đó, bây giờ Trương Dương mới biết được, cái người bị bệnh là ông ngoại của Cổ Phương, khó trách cậu ta lại lưu ý như vậy.
Sau khi mọi người rời đi, Trương Dương mới trở về phòng ngủ của chính mình, bước chân vào nơi vốn dĩ thuộc về hắn từ rất lâu rồi, nhưng hắn vẫn chưa hề ngủ lại đây một đêm nào cả.
Về phần Long Phong thì đã được Nam Thành sắp xếp cho một căn phòng xa hoa, lúc này y đã bắt đầu tu luyện rồi.
Cố gắng nghỉ ngơi một buổi tối, buổi chiều ngày hôm sau, Trương Dương đúng giờ đã xuất hiện ở khách sạn mà đám bạn sinh viên ở trọ.
Hắn mới vừa đến, thì có rất nhiều bạn học tiến lại chủ động nhiệt tình chào hỏi, những người này đều tham gia tiệc rượu ngày hôm qua.
Ngay cả những người không tham gia tiệc rượu cũng đều chạy tới giao lưu với Trương Dương, phải chào hỏi quá nhiều người, Trương Dương chỉ có thể gật đầu đáp lại từng người một, thật sự là ứng phó không hết.
Hắn không biết là chuyện ở tiệc rượu ngày hôm qua đã lan truyền ra trong nội bộ đám bạn học, Trương Dương trong một đêm liền đã biến thành một anh công tử vừa có tài lại có tiền.
Đặc biệt là những người tham gia tiệc rượu kia đối với Trương Dương là khen không ngớt lời, đem Trương Dương suýt chút nữa tâng bốc lên đến tận trên trời.
Ngày hôm qua số người tham gia thực sự quá đông, chỉ trong thời gian nửa ngày, hầu như phần lớn bạn học ai cũng biết chuyện ngày hôm qua, rất nhiều người còn hối hận ngày hôm qua không thể qua chỗ bến Thượng Hải, tới tham gia tiệc rượu xa hoa này.
Ngay cả một số giáo viên trong đoàn, đối với việc này cũng có nghe thấy.
Đây cũng là nguyên nhân của việc Trương Dương vừa tới đã gây oanh động như vậy, ở chỗ này giờ hắn chính là ngôi sao sáng nhất.