Thần Y Thánh Thủ

Chương 88: Biết tin

- Ba triệu!

Tô Triển Đào lông mày dựng lên lần thứ hai. Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu một cái, cầm đũa gắp thức ăn mà không nói gì nữa. Ba triệu là không ít, nhưng đối với Tô Triển Đào mà nói vẫn chưa đến mức quá khó khăn, chỉ cần anh ta đồng ý ngỏ lời với Tô Thiệu Hoa là có thể lo đủ số tiền kia. Đối với Tô Thiệu Hoa mà nói, ba triệu không đáng kể chút nào. Đáng tiếc chính là, Tô Triển Đào đã sớm đi công tác bên ngoài, anh ta làm ăn trước nay không cần trong nhà trợ giúp, ngoại trừ 50 ngàn ban đầu ra thì đã quyết sẽ không xinTô Thiệu Hoa một đồng nào nữa. Tô Triển Đào vốn rất cơ linh nhưng làm việc cũng rất có nguyên tắc, nếu đã nói ra thì nhất định sẽ làm được. Cứ như vậy, dựa vào một mình anh ta mà muốn đi kiếm ba triệu thì vẫn có khó khăn nhất định. Tô Triển Đào trong mắt không ngừng lấp lánh tinh quang, vẻ mặt cũng không ngừng biến hóa, một lát sau mới cắn răng nói:

- Được, tôi sẽ lo đủ ba triệu, còn anh?

- Tôi không có tiền mà cũng sẽ không góp tiền!

Trương Dương mỉm cười lắc đầu một cái, hắn thật sự là không có tiền, liền tính đem cái chén nhỏ bán đi, cũng không hơn mấy trăm ngàn, huống hồ hắn cũng sẽ không nỡ đem đi bán. Chỉ dựa vào hơn chục ngàn trong ta hắn, chuyện làm ăn này tốt hơn là không làm. Tô Triển Đào thì đang không khỏi sững sờ nhìn Trương Dương.

- Tô công tử, nếu như anh tin tưởng lời nói của tôi, cuộc trao đổi này chúng ta sẽ làm, anh bỏ ra ba triệu, tôi sẽ phụ trách chỉ huy hoạt động, thu được lợi nhuận, chúng ta chia theo tỷ lệ ba bảy, anh bảy tôi ba!

Trương Dương vừa cười vừa nói một câu, Tô Triển Đào vẫn trừng to hai mắt như cũ, thoáng có vẻ không tin.

- Đương nhiên, nếu anh cảm giác chịu thiệt, có thể không làm cuộc trao đổi này, tôi sẽ lại tìm những đối tác khác để hợp tác, tôi có thể nói luôn cho anh biết, bây giờ tôi thật sự không có tiền!

Trương Dương lại gắp thêm một đũa thức ăn, Hồ Hâm bọn họ đều đã tranh nhau kha khá rồi, mỗi người trước mặt đều bày không ít món ngon, hắn mà còn chần chừ chỉ sợ cũng không có mà ăn.

- Bác sĩ Trương, ta không phải là không tin anh, chỉ là làm sao cảm giác cứ thấy là lạ, kiểu hợp tác này tôi thực sự chưa từng thử qua!

Tô Triển Đào cười khổ một tiếng, trong lòng anh ta thật sự có chút do dự, đây không phải là chuyện làm ăn mấy trăm ngàn, ba triệu thì anh ta có thể nghĩ cách đem xe, đem nhà ra đặt cọc, lại tìm thêm bạn bè bên cạnh mượn tạm, cắn răng chút thì gần như cũng có thể tập hợp đến, chỉ là đây cũng bằng với toàn bộ gia sản của anh ta. Đặt toàn bộ gia sản ra mạo hiểm mà không nắm rõ mảy may thì đổi lại bất luận là người nào, e rằng đều sẽ không thấy thoải mái.

- Tôi hiểu, như vậy đi, tôi bảo đảm lần này ít nhất có thể kiếm gấp đôi, nếu thấp hơn thì tất cả lợi nhuận đều là của anh, tôi không đòi bất kỳ phần nào, nếu như không kiếm được tiền thì tôi sẽ đền, tôi sẽ bán thân cho anh trong vòng một năm để bồi thường, trong vòng một năm tôi sẽ là công nhân của anh, anh nói gì tôi sẽ làm nấy!

Trương Dương lại nhẹ nhàng gật đầu một cái, tâm trạng của Tô Triển Đào hắn có thể hiểu được phần này. Nếu đổi lại là hắn, đột nhiên có người đưa ra đề nghị hợp tác như vậy, e rằng cũng sẽ không khỏi có chút hoài nghi và khó quyết định, cho nên hắn mới đưa ra biện pháp này. Tô Triển Đào sắc mặt lại thay đổi một thoáng. Trương Dương chịu nói ra những lời này, có thể nói là đã cho anh ta một sự hứa hẹn, cũng có nghĩa là Trương Dương tuyệt đối tin tưởng vào cuộc trao đổi này, tin rằng nhất định có thể kiếm ra tiền, bằng không thì cũng sẽ không ép anh ta đến mức ấy.

- Được, tôi đồng ý, một năm bồi thường coi như xong, Bác sĩ Trương, lần này tôi sẽ điên theo anh một lần, thua thì cùng lắm "đông sơn tái khởi"(làm lại từ đầu)! Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Quá rõ ràng là Tô Triển Đào cắn răng nói một câu này thật ra là vì động lòng trước một năm bồi thường của Trương Dương. Trương Dương giá trị ra sao thì anh ta hiểu rất rõ, chỉ cần Trương Dương dùng y thuật thần kỳ của hắn thì tiền tài không phải là thứ có khả năng so sánh. Nếu như Trương Dương đã nói thế thì anh ta cũng không cần quan trọng hắn sẽ làm gì, trong thời gian một năm anh ta tuyệt đối có lòng tin nếu dùng y thuật của Trương Dương thì kiếm lấy ba triệu lợi nhuận không hề khó. Đối với rất nhiều người có tiền mà nói, tiền nhiều đến mấy cũng không sánh bằng sức khỏe. Tuy rằng anh tra đã đánh cuộc cả gia tài nhưng Trương Dương cũng đã đặt cược tương lai của hắn, thời gian một năm trong tương lai của Trương Dương không thể có giá trị thấp hơn ba triệu. Nếu Trương Dương đã dám đánh cược thì anh ta liền không nhất thiết phải từ bỏ làm gì, huống hồ Trương Dương người này vốn là đáng để dùng cái giá cao để kết giao, càng không cần phải nói Tô Thiệu Hoa hiện tại còn cần Trương Dương hỗ trợ trị liệu cho. Nếu thắng, không chỉ có có thể giao hảo với Trương Dương mà còn có thể thu hoạch món lợi rất lớn, cho dù thua, cũng cùng lắm là như anh ta đã tính vậy, "đông sơn tái khởi(làm lại từ đầu)" thôi, anh ta cũng không phải là không có tiền để làm lại.

- Anh cứ yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không thua, lần này chuyện làm ăn của anh sẽ được một dịp phát triển mạnh mẽ!

Trương Dương mỉm cười lắc đầu, trong lòng âm thầm khen ngợi. Tô Triển Đào quả nhiên là người rất quyết đoán, dưới tình huống này mà cũng dám đồng ý hợp tác với hắn quả cũng không dễ dàng, đổi thành những người khác khả năng đã sớm tính đường từ chối rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này chuyện làm ăn thật sự sẽ không chỉ tiến triển ở mức bình thường, lịch sử hiện tại ngoại trừ những người bên cạnh hắn đã biến mất ra thì tất cả đều không có thay đổi, đại hạn ở Vân Nam xuất hiện rất đúng lúc, tam thất và những vị thuốc Đông y khác đều sẽ tăng giá điên cuồng, chuyện đó cũng là đã gần ngay trước mắt.

- Tôi cũng tin là vậy, Bác sĩ Trương, bây giờ anh có thể nói nội dung cụ thể ra rồi chứ!

Tô Triển Đào khẽ gật đầu, trên mặt không còn bất kỳ chút do dự nào như trước đó, anh ta vốn cũng là người rất quả đoán, đã có quyết định, vậy thì sẽ không còn bị những thứ khác làm lung lay ý chí. Đã làm thì sẽ làm hết sức, nhưng lần này trong lòng anh ta vẫn cảm giác thấy hơi là lạ. Đến cả chuyện làm ăn chương trình cụ thể ra sao anh ta cũng không biết mà đã đồng ý bỏ ra ba triệu để đầu tư, chuyện như vậy có thể nói là lần thứ nhất trong đời. Đương nhiên, nếu như người nói ra những lời này không phải là Trương Dương thì anh ta chắc chắn sẽ không đồng ý.

- Gom nguồn lực tài chính, tập trung đầu tư vào tam thất!

Trương Dương ngẩng đầu, nói đơn giản thôi nhưng đủ để khiến Tô Triển Đào hai mắt đột nhiên sáng ngời. Tô Triển Đào làm chính là người kinh doanh dược liệu nên tự nhiên là rất quan tâm đến các loại thuốc Đông y, tam thất hẳn là cũng đã từng chú ý qua. Kỳ thực gần đây thị trường tam thất cũng không quá ổn định, lên lên xuống xuống rất nhiều lần, anh ta đã từng bỏ công quan tâm mất mấy ngày, chỉ là không nhìn ra manh mối gì cả nên đành bỏ. Lại nói, thuốc Đông y kể cũng là một loại hàng giá cả biến hóa thất thường, cũng rất dễ chịu ảnh hưởng của các nhân tố, tỷ như sản lượng, môi trường, trong đó sản lượng là dễ chịu ảnh hưởng nhất. Nhưng có tư cách kinh doanh trong lĩnh vực này đều là các "nhà cái lớn", Tô Triển Đào là tiểu thương nên bình thường tư cách "húp canh" cũng đều không có, chỉ có thể quan sát chờ thời cơ.

Thuần túy dựa vào con mắt của mình nên rất dễ dàng gặp chuyện không may, nếu cứ nhảy vào, có thể sẽ bị chết đuối mất xác ngay. Tô Triển Đào hiểu rõ điểm này, nhưng lần này có vẻ lại khác.

- Bác sĩ Trương, tôi hiểu, trong vòng ba ngày tôi nhất định sẽ chuẩn bị kỹ càng về mặt tài chính, nhưng anh có thể cho tôi biết rõ hơn chút không, anh có tin tức gì sao?

Tô Triển Đào cười khà khà, điều anh ta đang suy nghĩ chính là Trương Dương đã biết được tin tức gì đó, bằng không thì tuyệt sẽ không dám khẳng định như vậy. Biết tin thì có thể nói là khác rồi, vận may mà tốt thì có "thịt" mà ăn, cho dù vận may có thiếu đi một chút thì bát canh thơm ngào ngạt vẫn là không thành vấn đề, bất kể nói thế nào, chính là có thể kiếm chác tốt. Nếu có tin tức thì phương thức hợp tác lần này của Trương Dương có thể sẽ không có chút thiệt thòi nào, Tô Triển Đào biết rất rõ tầm quan trọng của tin tức trong xã hội hiện đại, một số tin tức sẽ có giá trị rất cao, Trương Dương nếu quả thật sớm biết được điều gì, đem tin tức kia bán đi cũng đã có thể kiếm được không ít tiền.

- Anh cứ chuẩn bị tiền bạc kỹ càng, đến lúc đó cứ nghe tôi là được!

Trương Dương khẽ mỉm cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Hắn nào có biết tin tức gì, hắn bây giờ chỉ là một gã sinh viên bình thường, người quen biết bên cạnh tất cả đều chỉ có đám bạn học của hắn, cũng bình thường y như hắn. Xét trong vòng giao tiếp của hắn bây giờ thì ngay cả tin tức vòng ngoài hắn cũng không biết. Đương nhiên, những lời này hắn sẽ không nói ra, tuy rằng hắn không có tin tức nhưng đã có kinh nghiệm sống một kiếp người, thông tin này của hắn hệ trọng không kém chút nào so với những tin tức kiểu này, thậm chí so với mấy cái "tin tức" kia thậm chí còn lớn hơn.

- Được rồi, anh cứ yên tâm, có tiền không kiếm họa là kẻ ngu, Bác sĩ Trương, lần này huynh đệ ta có thể "phất" hay không phải dựa vào anh rồi!

Tô Triển Đào lập tức gật đầu, đã thoáng có vẻ hưng phấn hơn. Hắn bình thường lo chuyện làm ăn, phần lớn là hay mua sỉ dược liệu sau đó bán cho các bệnh viện, những bệnh viện này đều là tự kéo tới, đây chỉ là buôn bán nhỏ lẻ. Nhưng anh ta cũng đã được nghe nói rất nhiều người đã làm giàu từ nghề sao chế dược liệu, Tiêu ấp bên kia có không ít trường hợp như vậy. Sở dĩ mua lại mấy cửa tiệm, chính là nghĩ tương lai mình cũng sẽ làm ăn như vậy, nhưng anh ta cũng biết rõ là có lời khắc có lỗ, thua lỗ đến táng gia bại sản đi nhảy lầu cũng không phải là ít. Cho nên anh ta vẫn cứ đang quan sát, dù sao anh ta mới làm ăn có một năm, vẫn chưa tích lũy đủ kinh nghiệm.

- Tôi ăn no rồi!

Tô Triển Đào mới vừa ngẩng đầu đã ngạc nhiên thấy Hồ Hâm đang thỏa mãn vỗ bụng, bên mép cũng mỡ màng không ít.

- Tôi cũng đã no!

Cố Thành ợ no cái rõ ghê, đừng thấy cậu ta gầy mà khinh, hôm nay cũng đã ăn vào không ít, trước đó phục vụ vừa dọn đi một đống xương còn lại chính là căn cứ chứng minh tốt nhất.

- Tôi cũng vậy!

Tiêu Bân đưa tay ra ôm eo, vì ăn quá nhiều nên không đứng thẳng lên được, Cô ngốc với Nam Nam thì còn khá hơn một chút, nhưng cũng là ôm mỗi người một cái trống cơm. Trương Dương quay đầu lại, nhìn một chút chỗ thức ăn ít ỏi còn lại trên bàn, không khỏi lắc đầu chịu thua. Cả bàn đầy đồ ăn, cộng thêm bốn bình rượu đã bị mấy cái "máy nghiền" này tiêu diệt xấp xỉ rồi, một bàn cơm nước như vậy hồi trước hắn thấy cho dù là bảy, tám thannh niên trai tráng cùng ăn cuối cùng cũng nhất định sẽ còn lại phân nửa. Tô Triển Đào cũng thoáng chú ý tới tình trạng trên bàn nhưng cũng chẳng cỏn lấy làm điều. Anh ta còn đang suy nghĩ chuyện làm ăn mà Trương Dương nói tới, nếu như chuyện Trương Dương đề cập thật sự có thể thực hiện, vậy đây đối với hắn tuyệt đối là một lần kỳ ngộ không nhỏ, một chuyện làm ăn từ quy mô mấy trăm ngàn mở rộng lên thành mấy triệu. Theo kế hoạch của anh ta lúc đầu, mở rộng kiểu này sớm nhất cũng phải đợi hai năm sau mới có thể thực hiện, cũng là để tiết kiệm trong thời gian hai năm.

...

- Tô công tử, cảm tạ anh hôm nay đã thịnh tình khoản đãi, Trương Dương, bọn này đi về trước, cậu ở lại chơi vui nhá!

Ngoài cổng Khải Toàn Lâu, Hồ Hâm đứng đối diện chiếc BMW phất tay từ xa, sau bữa trưa, Tô Triển Đào hưng phấn kéo Trương Dương cùng đi, anh ta nói muốn dẫn Trương Dương đi chuẩn bị ít đồ, Trương Dương chối không được, cũng không thể làm gì khác hơn là tuỳ ý người ta. Nói là chối nhưng kỳ thực cũng là hắn lâm vào thế bị động. Tô Triển Đào rất thông minh, trước tiên là mời Mễ Tuyết qua, Mễ Tuyết không tiện chối, Trương Dương tự nhiên cũng sẽ không từ chối, chỉ có thể cùng theo lên xe. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Mễ Tuyết không định đi thì Trương Dương phỏng chừng cũng sẽ không theo làm gì, dù sao hôm nay Mễ Tuyết vừa xuất viện, hắn cũng muốn ở cùng Mễ Tuyết lâu thêm một chút.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất