Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 109: Quát lui Hỗ Môn!

Chương 109: Quát lui Hỗ Môn!


Vùng núi Giang Lâm, ở trong rừng thỉnh thoảng lại có vài bóng đen nhảy qua nhảy lại làm chấn động tới vô số chim chóc.
Tốc độ của những bóng đen này cực nhanh, giống như sói hoang ở trong rừng, tốc độ nhanh khiến người ta không kịp nhìn.
Cuối cùng, tất cả các bóng đen đều tụ tập lại bên trong một chỗ khe núi.
Ở nơi đây có những ngọn núi cao đứng sừng sững bốn phía, giống như một khu đấu trường cổ đại. Khe núi cơ sở là một mảnh đầm nước yên ắng, sự im lặng này làm cho lòng người cảm thấy hốt hoảng.
Nhưng nếu nhìn kỹ lại thì phía dưới đáy hồ giống như có một loại ánh sáng lục sắc mơ hồ đang phát tán.
Ở bên cạnh những ánh sáng này cũng thỉnh thoảng có một chút ánh sáng màu đỏ, giống như đang nhòm ngó thứ gì đó.
...
Không bao lâu sau thì những bóng đen kia cũng dần dần nhiều thêm. Những cuộc nói chuyện phiếm cũng dần dần mở ra.
"Ha ha ha, nghĩ không ra là Hỗ Môn Giang Châu các ngươi cũng đến đây, tin tức cũng rất nhanh đấy."
"Đúng vậy, tin tức Tây Nam Cổ Thần môn các ngươi cũng không kém."
"Lần này tại Giang Châu xuất hiện Linh Tinh, mà số lượng lại nhiều như thế, mấy cái môn phái chúng ta bất luận ai cũng không thể nuốt hết được. Cho nên mọi người cũng không cần phải đề phòng lẫn nhau. Tốt nhất mọi người nên đồng tâm hiệp lực lấy Linh Tinh rồi chia đều, tuyệt đối không nên tổn thương hòa khí."
"Lời ấy có lý! Dù sao bảy môn phái chúng ta có phân chia ra thì cũng không ít."
"Ha ha ha...."
Một đám lão hồ ly đều nhìn nhau liếc một chút, cười ha hã lên.
Hôm nay những môn phái tới đây đều không ít hơn trăm người, bảy môn phái cộng lại cũng được hơn bảy trăm người.
Nếu như đánh nhau thì khó tránh khỏi có chút tổn thương, cho nên nếu có thể không đánh mà thắng thì không còn gì tốt hơn.
Thế nhưng là qua trong một giây lát, cái kia trong đó có người nói:
" Nhưng mà Giang Châu bây giờ đã là địa bàn của Quỷ Cốc thiếu chủ Lăng Tiêu, nếu hắn đến gây phiền phức thì phải làm thế nào?"
"Ngươi sợ hắn sao? Đừng quên ở nơi này có bảy môn phái chúng ta, hắn còn có thể lật trời hay sao?"
"Đúng đấy, nếu hắn thật sự dám tới, chúng ta không ngại để hắn nếm thử sự lợi hại của tông môn chúng ta!"
Nhưng ngay lúc này thì ở trong rừng lại độ vang lên một giọng nói lạnh lẽo.
"Thật sao? Khẩu khí thật lớn a! Xem ra Quỷ Cốc ta là quá vô danh, cho nên các ngươi mới dám phách lối như vậy!"
"Quỷ Cốc!"
Nghe được cái tên này, sắc mặt của mọi người không khỏi lạnh lẽo, nhất là đám người của Hổ Môn, tất cả đều không nhịn được run rẩy.
Sau một lát, mọi người liền nhìn thấy Lăng Tiêu ôm lấy vòng eo Mục Y Nhân, bên người là Cố Mính Yên cùng một đám nữ đệ tử Ám Ảnh đường ngạo nghễ đi vào.
Trong tích tắc nhìn thấy Lăng Tiêu, cho dù mọi người không muốn thừa nhận, cũng không thể không thừa nhận, Lăng Tiêu có khí thế rất mạnh mẽ!
Mục Y Nhân ở trong ngực của Lăng Tiêu lặng lẽ quan sát liếc chung quanh, những người chung quanh này đều mặc loại trang phục đóng phim truyền hình, làm cho nàng cảm giác rất kỳ lạ.
Bất quá, thủ đoạn của bọn hắn cũng không kém, cơ hồ không có người nào đứng trên mặt đất, đều là đứng tại trên ngọn cây, xem ra giống như là đang trình diễn một màn ảo thuật nào đó.
Rất nhanh, một vị trưởng lão tông môn tiến lên chắp tay.
"Ha ha, chẳng lẽ vị này chính là Quỷ Cốc thiếu chủ a? Nghe qua không bằng thấy một lần, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, là nhân tài trong giới trẻ."
Lăng Tiêu nhẹ hừ một tiếng.
"Bớt nịnh hót! Mấy môn phái các ngươi mang theo nhiều đệ tử đi vào khu vực Giang Châu là có mục đích gì? Chẳng lẽ các ngươi không biết, Giang Châu đã là địa bàn của Quỷ Cốc sao?"
Sắc mặt của mọi người có chút khó coi, nhưng lại không chịu lui bước.
Dù sao ở phía dưới chỗ này có một món tài sản khổng lồ.
"Lăng thiếu chủ cần gì phải tức giận như vậy? Chúng ta tự nhiên biết! Nhưng mà không phải ngài cũng vừa mới cầm được Giang Châu không được bao lâu hay sao? Vậy thì ngài cũng không thể lập tức đánh bừa, lại không thể không cho chúng ta đến đây chứ nhỉ?"
Lăng Tiêu lườm người kia liếc một chút, sắc mặt lạnh lùng nói:
"Người Hổ Môn sao? Trước đó ta không có tiêu diệt các ngươi mà để Thiết Quyền tông đi tiêu diệt các ngươi. Kết quả là đám ngu ngốc kia lại không nghe lệnh, nhưng mà Hổ Môn các ngươi cũng sẽ không phải coi chuyện đó dễ dàng bỏ qua như vậy chứ nhỉ ?"
Lập tức sắc mặt của đám người Hổ Môn tối sầm. Bọn hắn nhìn nhau liếc một chút, sắc mặt đều khó coi.
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy nhiều tông môn vẫn còn đang ở đây thì Hổ Môn cũng không muốn từ bỏ cục thịt béo này, bởi vậy bọn hắn giữ im lặng, giả vờ câm điếc.
Lăng Tiêu cũng không khách khí, lập tức bùng nổ khí thế cuồn cuộn, trực tiếp áp chế đến đám người Hỗ Môn. Hắn không muốn cho đám người Hỗ Môn một chút thể diện nào!
"Ta đếm 3 tiếng, cút ra xa cho ta, nếu không... Ta không ngại hiện tại đưa các ngươi lên đường."
Trưởng lão Hổ Môn tức giận đến run rẩy, nổi giận mắng:
"Lăng Tiêu, ngươi... Ngươi dám! Ngươi dám quá phận trước mặt nhiều tông môn hay sao, coi chừng gặp báo ứng!"
"Ngươi có thể thử nhìn một chút ta có dám hay không!"
Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn, sát ý ở bên trong ánh mắt của Lăng Tiêu trực tiếp hù dọa tên trưởng lão Hổ Môn kia, làm cho hai chân của hắn mềm nhũn, sợ run cả người trực tiếp hoảng sợ ngã xuống đất.
Còn lại những trưởng lão hay đệ tử Hổ Môn đều run một cái. Lập tức bọn hắn nhìn đến những người ở hai bên một chút, không khỏi nuốt nước miếng.
Mặc dù mọi người vừa mới nói khách khí, nhưng mà đến lúc này thì cũng không có ai vươn tay ra giúp đỡ Hổ Môn.
Dù sao mới vừa rồi mọi người đều không muốn đao thương gặp nhau, nhưng mà bây giờ lại có người muốn đối phó Hổ Môn.
Mọi người hận không thể để Hổ Môn tốt nhất cùng Quỷ Cốc đại chiến một trận. Nếu như đều có thương vong thì ngược lại có thể lập tức loại bỏ được hai cái tông môn!
Nhìn thấy cục diện này thì mấy tên trưởng lão Hổ Môn không khỏi thở dài một tiếng.
"Thôi thôi, những thứ Linh Tinh này Hổ Môn ta không có phúc hưởng thụ được, chư vị Võ Lâm huynh đệ, gặp lại."
Dứt lời, đám người Hổ Môn cũng không quay đầu lại, trực tiếp chạy trốn.
Diễn biến xãy ra quá nhanh làm cho mấy tông môn còn lại có chút im lặng.
Đám người Hổ Môn này cũng quá nhát gan a? Vậy mà không đánh nhau! Lại trực tiếp bỏ chạy?
Sau khi quát lui Hổ Môn, ánh mắt của Lăng Tiêu lại lần nữa hướng về đám người tông môn còn lại.
"Các vị đường xa mà đến, một đường mệt nhọc, Quỷ Cốc chúng ta không có cái gì tốt để chiêu đãi các vị. Bất quá cũng không quan trọng, Quỷ Cốc chúng ta lại không muốn thu phí qua đường của các vị a."
"Phốc ~!"
Mọi người giống như muốn phun máu!
Tên Lăng Tiêu này lại dám nói ra những lời như vậy, những lời này của hắn giống như coi bọn họ thiếu nợ Lăng Tiêu.
Sau một lúc lâu, ở trong đám người liền có một vị trưởng lão tiến lên một bước, tức giận quát lớn:
"Lăng thiếu chủ, ngươi bá đạo như vậy, dăm ba câu liền đuổi Hổ Môn đi, ngươi cũng rất uy phong đấy ! Nhưng mà một ngựa thì một ngựa. Lúc trước ngươi có ân oán với Hổ Môn thì hai các ngươi tự giải quyết với nhau, ngươi cũng đừng tìm chúng ta gây phiền phức! Mọi người tốt nhất bình an vô sự."
Lăng Tiêu gật gật đầu.
"Nói không sai, nơi này chung quy là Giang Châu, cũng chính là địa bàn của ta, ta không hy vọng để nơi này nhiễm quá nhiều máu tươi!"
Nghe Lăng Tiêu nói như vậy thì đám người cười nhẹ một tiếng. Xem ra Lăng Tiêu cũng không phải loại người không nói đạo lý a.
Nhiều ít thì hắn vẫn là có chút cố kỵ!
Nghĩ tới đây, mọi người liền không khỏi thở dài một hơi.
"Ha ha ha... Lăng thiếu chủ nói không sai, ta mười phần đồng ý. Bây giờ Quỷ Cốc các ngươi đã đuổi được Hổ Môn đi thì phần Linh Tinh của Hỗ Môn cứ giao cho Quỷ Cốc các ngươi đi!"
Giọng điệu của đối phương rất tùy ý, giống như là bậc ông nội chia kẹo cho con cháu.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất