Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 116: Lấy giết Ngăn giết, Nghiền Ép Là Một Loại Nghệ Thuật

Chương 116: Lấy giết Ngăn giết, Nghiền Ép Là Một Loại Nghệ Thuật


Từ lúc mới sinh ra, Thiết Tâm Lan đây là lần đầu tiên cảm thấy vô cùng ủy khuất!
Từ nhỏ đến lớn, nàng từ lúc chào đời tới nay, thời điểm nào lại không được người ta khen này khen nọ chứ?
Tại bên trong Thần Thủy cung, nàng được các trưởng lão nâng đỡ, chăm sóc.
Tại bên ngoài Thần Thủy cung, có vô số thanh niên tài tuấn trong chốn võ lâm a dua nịnh hót nàng, đối với nàng ngon ngọt.
Nhưng hôm nay, nàng vừa mới đi vào Giang Châu này, vậy mà liền bị Lăng Tiêu liên tiếp cho ăn quả đắng!
Cái này còn chưa tính tới việc nàng còn bị đối phương quạt một bạt tai!
Đây quả thực là giống như nằm mơ giữa ban ngày!
Sau khi khiếp sợ, là phẫn nộ!
Thiết Tâm Lan bây giờ đã vô cùng phẫn nộ với hành động thô lỗ và vô lễ của Lăng Tiêu!
Nhưng, nàng lại không dám động!
Thái độ Lăng Tiêu hắn thật sự là không quan tâm thân phận cảu nàng, đồng thời là có thể giết nàng bất cứ lúc nào!
Cho nên, Thiết Tâm Lan lúc này cũng không dám ngăn cản Quỷ Cốc, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thủy Thượng Hội đệ tử bị Quỷ Cốc trảm sát hầu như không còn một ai.
Cái này, đây không phải chính là một sự khuất nhục sao?
Nàng nắm chặt nắm đấm, cắn chặt hai hàm răng lại với nhau.
"Lăng Tiêu a Lăng Tiêu! Hi vọng ngươi đừng để bị Không Động giết chết, nếu không, tương lai ta liền không thể tìm ngươi báo thù rồi!"
...
Đêm dài, khí trời dần dần lạnh hơn, bầu trời Giang Châu bị một tầng mây đen phủ kín, mưa phùn dần dần rơi, trong không khí mang theo một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Theo hướng lối vào Giang Châu, một đạo thân ảnh màu đen, ngạo nghễ mà băng lãnh đạp gió từng bước từng bước đi vào.
Không bao lâu, phía sau lưng thân ảnh này đã có thêm hơn một vạn người.
Lại không bao lâu sau lại xuất hiện thêm mấy vạn người nữa.
Từ một người biến thành mấy vạn người, sát ý cũng càng ngày càng nồng đậm hơn.
Trên trời mây đen bắt đầu bị khuấy động, tựa hồ là bijd đại lượng sát ý này khuấy động nên!
...
Tại chỗ giao giới của Giang Châu cùng Tây Bắc, mưa phùn liên miên, bên dưới trận mưa là hàng vạn thân ảnh mặc hắc bào đang đứng!
Không Động đại quân hơn 200 ngàn nhân lực đã sớm bày binh bố trận ở đây nghênh địch!
Phía trên những ngọn núi nhọn là Không Động Trưởng Lão Đoàn đang đứng ngạo nghễ.
3000 vị Võ Thánh!
Là một môn phái trong cửu đại môn phái võ lâm, số lượng Võ Thánh tự nhiên cũng là đủ để ngạo thị quần hùng!
Chính là nhiều cao thủ như vậy nên Không động mới có được huy hoàng như lúc bây giờ!
Trên đỉnh núi, người cầm đầu là một lão giả râu tóc bạc trắng, một bộ áo trắng như tuyết.
Mặc dù tuổi đã lớn thế nhưng quang mang trong mắt lại hết sức nồng đậm, đủ để làm cho người khác không dám nhìn thẳng vào mắt.
Không Động Đại trưởng lão, Võ Tôn tứ trọng!
Cao thủ!
Hắn ngước nhìn bầu trời, ánh mắt thâm thúy như một thanh Kiếm, trực tiếp đâm xuyên qua bầu trời mây đen mà hướng tới vô tận tinh không.
Bên người hắn, tất cả trưởng lão, ánh mắt đã lấp lóe liên tục, đồng thời là mang theo một cỗ sát ý nồng đậm!
"Đại trưởng lão, thời gian sắp đến!"
"Còn ba phút!"
"Sau ba phút, chính là thời điểm mà Không Động ta san bằng Giang Châu! Lũ oắt con Quỷ Cốc, ỷ vào việc Không động ta quân số ít mà tùy ý nhiễu loạn Tây Bắc, diệt sát Không Động Thiếu chủ, thù này... không thể không báo! !"
Mọi người nuốt ngụm nước bọt, trong ánh mắt đã không ngừng thiêu đốt lên chiến ý.
Mưa phùn lúc này đã bị chiến ý cọ rửa, chưa rơi xuống đất, liền đã bị bắn bay ra ngoài, đỉnh núi căn bản là không có một giọt mưa nào rơi xuống được!
Thời gian từng giây trôi qua, ba phút, dường như là 30 năm vậy!
Giữa trưa, một tiếng chuông thanh thúy vang lên, một đạo lôi đình bổ xuống như để mở màn cho Bách Gia Tranh Bá lần này!
Đây là một trận thiêu đốt Viêm Hoàng Anh Linh Sử Thi! (CHỖ NÀY ÔNG)
Tại trận đại chiến này, không có cái gọi là được làm vua thua làm giặc, tất cả người tham dự ai không phải là anh hùng hảo hán!
Máu tươi, là thuốc màu để nhuộm đỏ đại chiến này!
Thắng lợi, là tuyên thệ Sử Thi cờ xí! (CHỖ NÀY NỮA)
Mà tiếng giết chóc là một bản nhạc trong trận chiến này.
Thiên Địa Luân Hồi, mênh mông như máu, hết thảy đều muốn được trọng sinh trong chiến hỏa, đem Viêm Hoàng một lần nữa về thời kì đỉnh cao!
Thời điểm mà lôi đình nổ vang, ánh mắt Không Động Đại trưởng lão đã tràn ngập sát ý.
Dưới chân hắn điểm nhẹ, thân thể đạp không mà lên, đứng ngão nghễ trên trời cao.
"Không Động các huynh đệ, đây là thời điểm bày ra bản lãnh các ngươi cực khỏ tu luyện!"
"Lấy Quỷ Cốc giết mở đường cho Không động ta!"
"Lần này, Bách Gia Tranh Bá, Không Động, chắc chắn sẽ tiến cao hơn nữa!"
"Hướng về Giang Châu cùng Quỷ Cốc, giết!"
Một tiếng rót vào tai, Không Động đệ tử, hai mắt tinh hồng, tiếng rống giận dữ, đinh tai nhức óc, che đậy tiếng sấm nổ vang trên trời.
200 ngàn hùng binh, đạp gió mà đi, vượt qua cảnh tuyến Giang Châu, ép thẳng tới Giang Châu mà đi.
Nhưng, cái này 200 ngàn hùng binh này còn chưa đi được một dặm, từ phía Giang Châu cũng là bắn ra một cỗ khí thế đi cùng uy áp không hề nhỏ, tựa hồ là không thua kém đại quân Không động chút nào!
Không Động Đại trưởng lão đồng tử hơi co lại.
"Phía trước là người nào?"
"Quỷ Cốc. Lăng Tiêu!"
Đơn giản bốn chữ như vậy cũng như một tiếng lôi đình đánh thẳng vào trong lòng của đại trưởng lão.
Tia chớp chiếu rọi trên gương mặt Lăng Tiêu, trong vẻ anh tuấn cũng mang theo tiêu sái, không khỏi làm cho đại trưởng lão trong lòng cảm thấy lộp bộp.
"Tốt cho một thanh niên tài tuấn! Khó trách, có thể đem Không Động Thiếu chủ ta mà diệt sát! Chỉ riêng phần khí thế này liền đủ để hơn Cô Thành ba phần!"
Dừng một chút, ánh mắt của hắn híp lại, hai đạo sát ý, vượt qua mưa phùn bắn xa ra hơn mười dặm.
Nhẹ hừ một tiếng, hắn nói:
Tối nay là lúc ngươi chết trong hối hận! Ngươi cho dù xuống địa ngục thì cũng phải hối hận cho kiếp này, vì sao... Lại muốn cùng Không Động đối nghịch?"
"Cái này, chính là lựa chọn sai lầm lớn nhất đời ngươi!"
"Nói nhảm quá nhiều rồi đó! Một tên cũng không để lại!"
Nhàn nhạt một câu cũng đã đủ làm chiến hỏa bốc cháy lên hừng hực.
Tia chớp xé rách đêm đen, Quỷ Cốc Chiến Thần đường, hơn 80 ngàn tinh anh đệ tử trong chớp mắt như gaio long xông thẳng vào đại quân của Không Động.
Đại trưởng lão khinh thường cười một tiếng.
"Chỉ là mấy vạn nhân mã mà cũng dám cùng Không Động ta đối nghịch, buồn cười! Nhìn Không Động ta nghiền ép Quỷ Cốc các ngươi như thế nào đi! Các huynh đệ, diệt Quỷ Cốc đại quân, lão phu ban thưởng cho mỗi người một khỏa Khai Khiếu Đan, giết nhiều địch lại thưởng thêm Ích Khí Đan!"
Khai Khiếu Đan, Ích Khí Đan, đều là những đan dược cực kì tốt cho võ đạo tu luyện giả.
Khai Khiếu Đan, có thể phụ trợ tăng tỉ lệ đột phá một tiểu cảnh giới lên hơn 60%, giá trị 20 triệu một khỏa!
Ích Khí Đan, có thể trong nháy mắt khôi phục toàn bộ linh khí của một võ sư lúc đỉnh phong, bảo mệnh Thần khí, giá trị 1 triệu một khỏa!
Hai loại đồ vật này đều là hiếm có!
Trọng thưởng phía dưới, tất có dũng phu. (Phần thưởng bự thì tất có chiến binh anh dũng)
Đại trưởng lão nói xong lười này liền để Không Động đệ tử trong nháy mắt hai mắt tỏa ánh sáng, điên cuồng lao tới người của đệ tử Quỷ Cốc.
Những tiếng hô giết vang lên đinh tai nhức óc, Thiên Địa cũng vì đó rung lên một cái, cây cối cũng là hét sức tĩnh lặng, không dám làm bất cứ hành động gì.
Khí thế lên, Đông Phong Phá, một cỗ khí thế ở Tây Bắc Trường Vân xông thẳng vào như một tia lôi đình hướng về phía đệ tử Quỷ Cốc mà bổ tới!
Nhưng!
Ngay tại thời khắc hai bên va chạm nhau!
Nương theo lấy một tiếng nổ to, trên bầu trời lúc này đã xuất hiện một cột mây hình nấm!
Tiếng la hét hô giết sau đó cũng dần yếu dần....
"Ừm?"
Đại trưởng lão không khỏi khẽ nhíu mày.
"Phía dưới, là chuyện gì xảy ra?"


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất