Chương 413
Sau đó, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã âm u thì nói: “Tối nay sẽ có mưa sấm chớp, anh Trần, chúng ta phải tranh thủ ngay”.
Trần Vĩnh Chân gật đầu: “Tôi sẽ nghe anh sắp xếp”.
Ngô Bình lại lấy kim châm cứu ra c4m vào các huyệt đạo chính trên người Trịnh Thiên Tá để khống chế cơ thể lão ta. Nếu vậy thì dù người ông ta hồi phục như ban đầu thì vẫn không thể cử động được, mà chỉ nằm im như xác chết thôi.
Anh nói: “Anh Trần, anh lôi Trịnh Thiên Tá lên sân thượng đi, tôi đi chuẩn bị đồ”.
“Được!”, Trần Vĩnh Chân gật đầu.
Ngô Bình lập tức xuống dưới, sau đó vào siêu thị và cửa hàng sắt để mua dây đồng và nam châm, sau đó chạy lên sân thượng.
Lúc này, trời đã đổ mưa, sấm chớp đùng đoàng.
Trần Vĩnh Chân đã lôi Trịnh Thiên Tá lên đây, thấy Ngô Bình mang đồ tới thì anh ta hỏi: “Anh Ngô, tiếp theo phải làm gì?”
Ngô Bình: “Tôi sẽ bày bố lôi trận”.
Anh lập tức xếp dây đồng và nam châm thành một hình ngũ giác rồi cho Trịnh Thiên Tá nằm vào chính giữa. Tiếp đó, anh kéo Trần Vĩnh Chân ra xa rồi lẩm bẩm thần chú kỳ lạ.
Muốn niệm được thần chú này thì phải phối hợp với thần ý, khi chưa mở được thần ý thì Ngô Bình không thể thi triển được. Lúc này, thần ý đã mượn lồng ngực của Ngô Bình để làm chấn động không khí, sinh ra một làn sóng kỳ lạ.
Sóng âm tiếp cận lôi trận, sau đó đã bị nó hấp thu, lôi trận được kích hoạt, các sợi dây đồng đã có đầy điện tích.
Ngay sau đó, đã có một âm thanh lớn vang lên, một tia sét giang xuống, xé rách bầu trời, tia sét to đùng ấy đã đánh mạnh xuống người Trịnh Thiên Tá.
Ngô Bình và Trần Vĩnh Chân nghe thấy một tiếng gào thét thảm thiết, người Trịnh Thiên Tá bị sét đánh tan tành, hồn bay phách lạc.
Ngô Bình chạy ngay đến chỗ người đang bốc cháy để kiểm tra, thì thấy Trịnh Thiên Tá đã chết.
Trần Vĩnh Chân cũng nhìn rồi không nhịn được cười lớn nói: “Anh Ngô, anh giỏi quá!”
Ngô Bình thở phào một hơi: “Ăn may thôi, anh Trần, anh tìm người xử lý thi thể lão ta đi”.
Trần Vĩnh Chân gật đầu, nhưng anh ta bất chợt tỏ vẻ hoảng sợ rồi nhìn chăm chú lên phía trước.
Ngô Bình hoảng hốt rồi vội ngoảnh lại nhìn, nhưng không thấy gì cả. Lúc anh quay đi đã tạo cơ hội để Trần Vĩnh Chân áp sát người.
“Hỏng rồi!”, Ngô Bình giật mình rồi đỉnh nhảy lên trước.
Nhưng tiếc là đã muộn, Trần Vĩnh Chân đã tung một chưởng vào lưng anh. Uy lực của chưởng này rất mạnh, dù Ngô Bình có Như Lai Thần Canh hộ thể thì vẫn thấy đau nhói, sau đó hộc ra một ngụm máu tươi rồi ngã nhào.
Trần Vĩnh Chân nổi sát ý rồi lạnh lùng nhìn anh, nói: “Anh Ngô, anh sơ suất quá!”
Ngô Bình lại hộc ra một ngụm máu nữa, chưởng đó đã đánh vỡ mấy mạch máu lớn của anh nên cơ thể bị mất máu nhiều. Nhưng anh lập tức thi triển nhãn lực để ghép các mạch máu đó lại, đồng thời điên cuồng vận chuyển chân khí màu vàng để trị thương.