Chương 607
Tiết Thái Hổ cười nói: “Không bán thì cũng bị trộm mất, thà tôi bán luôn cho xong”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đồng ý giá 3 tỷ”.
Tiết Thái Hổ cười nói: “Tốt quá rồi, tôi sẽ đi gọi người xẻ nó luôn”.
“Không cần đâu”, Ngô Bình xua tay: “Ông tìm cho tôi một cái túi, tôi sẽ tự xẻ”.
Tiết Thái Hổ ngẩn ra nói: “Cậu chủ Ngô, cậu định dùng gì để xẻ đá?”
“Tự tôi có cách”, Ngô Bình nhìn gã: “Ông ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi”.
Tiết Thái Hổ không dám hỏi nhiều mà dẫn người rời đi ngay, chỉ còn một mình Ngô Bình ở lại, một lát sau thì có người mang túi vào cho anh.
Ngô Bình lấy kiếm Sát ra rồi chém một đường chẻ đôi tảng đá, bên có phỉ thuý thì anh moi ra, nặng khoảng 30kg, nếu gia công thành trang sức thì sẽ có giá trị cao hơn.
Sau đó, anh lại lấy cái hộp đồng ra, sau đó bỏ vào trong cái túi cùng phỉ thuý, sau đó xách ra ngoài.
Anh vừa đi ra thì Tiết Thái Hổ đã chạy tới hỏi: “Cậu chủ Ngô, được chứ?”
Ngô Bình nói: “Lấy được hai khối pha lê và phỉ thuý đế vương lục, tôi không để ông thiệt đâu, tôi sẽ bán rẻ cho”.
Ngô Bình lấy khối phỉ thuý nặng 10 cân ra rồi để xuống đất.
Sau khi nhìn thấy khối phỉ thuý ấy, Tiết Thái Hổ đoán ít nó cũng phải có giá ba, bốn tỷ. Gã thấy Ngô Bình vẫn còn một khối, nhưng không to bằng mình, xem ra dù gã bán lỗ nhưng cũng không lỗ quá nhiều.
Ngô Bình: “Tôi bán cho ông khối này”.
Tiết Thái Hổ sáng mắt lên nói: “Được, cậu chủ Ngô ra giá đi”.
Ngô Bình: “Ba tỷ”.
Tiết Thái Hổ cười nói: “Tôi đồng ý”.
Vừa hay Tiết Thái Hổ đang thiếu loại phỉ thuý đế vương ngọc này, nếu gia công thành sản phẩm thì gã có thể bán được với giá cả chục tỷ.
Cứ thế, Ngô Bình đã tay không mang được cái hộp đồng đó đi.
Bấy giờ, anh mới hỏi: “Sao tảng đá này lại tên là đá Bàn Cổ, có lý do gì không?”
Tiết Thái Hổ nói: “Chuyện là thế này, nơi tổ tiên tôi phát hiện ra tảng đá này có cắm một cái biển đề chữ Bàn Cổ, vì thế tổ tiên nhà tôi mới đặt tên cho nó là đá Bàn Cổ”.
Ngô Bình: “Giờ tôi đã xẻ đá Bàn Cổ rồi nên ông khỏi lo Định Mặc đến trộm nữa nhé”.
Tiết Thái Hổ nói: “Cậu chủ Ngô đã giúp tôi giải quyết một mối lo”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói tiếp: “Ông hãy kiếm cho tôi một căn phòng yên tĩnh, tôi phải tu luyện”.
“Phía sau nơi này có một ngôi nhà rất yên tĩnh, cậu chủ Ngô có thể đến đó”, Tiết Thái Hổ vội đáp.
Ngô Bình không khách sáo mà bảo gã dẫn đường luôn, đó là một căn nhà gỗ hai tầng được xây theo lối cổ. Ngô Bình đi quanh một vòng rồi hài lòng nói: “Ông cứ kệ tôi, chuẩn bị mấy hôm nữa đi nước Miến nhé”.
Tiết Thái Hổ cười nói: “Bọn quân phiệt bên ấy giấu nhiều nguyên thạch lắm, tôi toàn nhập hàng của họ. Nhưng họ đã làm trong ngành này nhiều năm nên rất tinh quái, muốn chiếm lợi ích của họ thì cực khó. Cậu chủ Ngô có con mắt tinh tường, lần này chúng ta phải làm một phi vụ lớn mới được”.
Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Lớn cỡ nào?”