Chương 617
Thấy thế, mọi người xung quanh đều hoan hô, nhân viên phục trách vòng xoay thì tái mặt, vội vàng gọi quản lý là một người đàn ông da đen mặc âu phục màu trắng.
Người đàn ông da đèn nhìn bàn đặt cược rồi cúi người nói với Ngô Bình: “Chúc mừng anh, phiền anh dừng lại nói chuyện vài câu được không ạ?”
Ngô Bình cau mày: “Gì thế? Thấy tôi thắng liên tục nên các người định không cho tôi chơi nữa à?”
Quản lý vội chối: “Anh cứ đùa, chỗ chúng tôi làm ăn kinh doanh, người đến đều là khách, làm gì có chuyện không cho khách chơi? Chỉ là giám đốc của chúng tôi muốn gặp anh một chút để kết giao bạn bè ạ”.
Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Vận may của tôi đang đến nên không có thời gian kết giao bạn bè gì đâu, tôi phải chơi tiếp đây”.
Dứt lời, anh đập bụp 30 triệu thẻ đánh bạc lên bàn.
“Chơi thế này chán ngắt, đặt tất luôn đi”, chợt có một giọng nói vang lên, sau đó một người đàn ông ngoài 30 tuổi mặc đồ bản địa đi tới.
Người đàn ông da đen vội cúi xuống chào: “Sếp”.
Đó chính là giám đốc của sòng bạc, anh ta đi tới cạnh Ngô Bình rồi cười nói: “Cậu bạn, cậu chơi lớn đi, nếu thắng là được cả tỷ đấy”.
“Thật không?”, Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Anh nói cũng có lý”.
Dứt lời, anh dốc hết thẻ đánh bạc lên bàn, tính cả số tiền mà nhà cái chưa trả thì tổng là 210 triệu.
Quản lý sòng bạc nhướn mày hỏi: “Anh chắc chưa?”
Ngô Bình: “Rồi, bắt đầu đi”.
Vòng quay xoay tròn, lần này Ngô Bình đặt luôn mà chưa tính toán gì nên đúng là chỉ trông chờ vào vận may.
Người giám đốc giơ tay lên gãi đầu, đây là một ám hiệu của họ, người ở phòng giám sát nhìn thấy xong thì bắt đầu ấn vào một cái nút bí mật ở dưới bàn để điều khiển kết quả cuối cùng của vòng xoay.
Tất cả người xem đều nín thở chờ kết quả, quả cầu quay chậm dần rồi chuẩn bị rơi vào một ô.
Đúng lúc này, Ngô Bình thi triển nhãn lực, quả bóng nhờ sức mạnh đó mà rơi đúng vào ô mà anh đặt.
Xung quanh im ắng mấy giây rồi ồ lên tiếng vỗ tay, ai ai cũng chúc mừng Ngô Bình.
Giám đốc sòng bạc đen mặt, rõ ràng mình đã dặn cấp dưới giở trò rồi mà sao Ngô Bình vẫn thắng được?
210 triệu mà gấp ba mươi lần lên thì là hơn sáu tỷ, sòng bạc có thể trả được khoản tiền lớn này, nhưng chắc chắn tướng quân Aung sẽ giết anh ta mất.
Giám đốc sòng bạc chỉ muốn bắt chết Ngô Bình cả trăm lần nhưng không dám, vì một khi danh tiếng của sòng bạc bị ảnh hưởng thì sẽ không có ai đến chơi nữa.
Đinh Mặc cười ha hả rồi vỗ vai Ngô Bình: “Đỉnh! Cậu chơi tiếp đi”.
Giám đốc sòng bạc vội nói: “Xin lỗi, hình như vòng quay có vấn đề rồi, tôi phải gọi người sửa đã”, dứt lời, anh ta vội vàng bỏ đi luôn.
Tiết Thái Hổ cũng đã chạy tới, mặt gã hớn hở rồi thì thầm với Ngô Bình: “Cậu chủ Ngô giỏi quá, tay giám đốc kia là em vợ của tướng quân Aung đấy, ngày trước hắn từng sỉ nhục tôi, vậy là coi như cậu đã trả thù cho tôi rồi”.
Ngô Bình không nhịn được nói: “Nhiều người dắc tội với ông quá nhỉ”.
Tiết Thái Hổ cười khì khì: “Toàn nhân vật tép riu thôi không đáng nhắc đến, sòng bạc thua hơn sáu tỷ, kiểu gì tướng quân Aung cũng tức điên người, khéo còn chạy đến bây giờ đấy”.
Ngô Bình: “Ông nghĩ tôi có nên lấy số tiền này không?”