Chương 649
Giáo chủ Hắc Thiên: “Tôi biết đường Hoàng Tuyền từ lâu rồi nên đương nhiên cũng biết những việc mà các người làm”.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Giáo chủ gọi tôi đến đây để làm gì?”
Giáo chủ Hắc Thiên chỉ vào cánh cửa bằng đồng rồi nói: “Trong này có cơ quan thượng cổ, cậu có cách nào mở ra không?”
Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Chắc phải làm giáo chủ thất vọng rồi, tôi tinh thông trận pháp, nhưng không hiểu gì về cơ quan cả”.
Giáo chủ Hắc Thiên như đã biết trước câu trả lời, hắn nói với người bên cạnh: “Triệu Phi Công đến chưa?”
Tên thuộc hạ đáp: “Thưa giáo chủ, Triệu Phi Công đã tới chân núi rồi, đang trên đường đến”.
Giáo chủ Hắc Thiên gật đầu rồi nói với Ngô Bình: “Lát nữa mở cửa, phiền cậu xử lý các cấm chế bên trong cho chúng tôi”.
Ngô Bình: “Nếu tôi đã đến đây rồi thì sẽ dốc toàn lực giúp đỡ”.
Trương Tây Linh lấy một tờ chi phiếu ra rồi cười nói: “Cậu bạn, chúng tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu, đây là chi phiếu 500 triệu, xong việc thì nó sẽ là của cậu”.
Ngô Bình nhìn tờ chi phiếu rồi: “Có phải hàng giả không đấy?”
Trương Tây Linh ngẩn ra: “Làm gì có chuyện, đích thân tôi ký tờ chi phiếu này đấy”.
“Đưa đây tôi xem nào”, Ngô Bình cầm lấy tờ chi phiếu rồi tập trung quan sát, sau đó nói: “Tôi nhìn nhầm, tờ chi phiếu này không có vấn đề gì cả”.
Dứt lời, anh nhét luôn nó vào túi.
Trương Tây Linh định nói gì đó nhưng lại thôi, Thiên Độc Đồng Tử không nhịn được nữa mà lạnh giọng nói: “Thằng kia, mày thấy tiền là sáng mắt lên, chưa làm gì đã lấy tiền rồi”.
Ngô Bình liếc hắn: “Hay tôi đưa tờ chi phiếu này cho anh rồi anh đi mà làm nhé”.
Thiên Độc Đồng Tử cứng họng, nếu được thì hắn sẽ dùng đủ mọi cách để xử lý Ngô Bình.
Hai người trừng mắt lườm nhau, trong lúc đó chợt có hai người khác đi vào, một người khoác một chiếc túi đen, chắc bên trong cũng có người.
Người đó bỏ chiếc túi xuống rồi mở ra, một người đàn ông để râu khoảng 30 tuổi vừa cao vừa gầy híp mắt chui ra ngoài.
Gã chắp tay với mọi người: “Triệu Phi Công của Mặc Môn chào các vị”.
Giáo chủ Hắc Thiên nói: “Nghe danh Triệu Phi Công đã lâu, cậu có thể mở được cánh cửa phía trước không?”
Triệu Phi Công bước tới rồi lấy vật gì đó như ống nghe ra rồi áp lên cánh cửa, gã gõ vài cái lên cửa rồi hí hoáy hơn một tiếng đồng hồ: “Cơ quan này phức tạp quá, tôi cần khoảng một ngày để mở nó”.
Ngô Bình thầm lắc đầu, nếu là anh thì năm phút là xong rồi, cần gì tới một ngày.
Giáo chủ Hắc Thiên trầm mặc vài giây rồi hỏi: “Có thể nhanh hơn được không?”
“Chuyện này…”, Triệu Phi Công nhăn mặt: “Nếu nhanh hơn thì sẽ tốn nguyên khí của tôi, chỉ e…”
Trương Tây Linh hiểu ý của gã nên nói: “Tôi sẽ thêm cho cậu 200 triệu nữa là 500, cậu mau mở cửa đi”.
Triệu Phi Công sáng mắt lên: “Được, cứ giao cho tôi”.
Sau đó, Triệu Phi Công bắt đầu khoét lỗ trên cửa. Ngô Bình không hứng thú với chuyện này nên trốn ra một góc ngồi luyện khí.