Chương 696
Mọi người đều kinh ngạc, nhiều nhất chín người? Vậy sáu người còn lại phải làm thế nào?
“Diệp Huyền, Thần Võ Ti của ông nên nhường thêm một suất nữa”, ông già trước đó lại nói.
Ngô Bình đã lặng lẽ nghe ngóng, ông già này là Vân Tẩu, quản lý một đơn vị bí mật, có quyền lực rất lớn, nhưng chẳng mấy quan tâm đến chuyện thế tục.
Diệp Thiên Tông nói: “Được, tôi và sư đệ của tôi sẽ rút lui, nhường cơ hội cho mọi người”.
Vân Tẩu lập tức im miệng, Ngô Bình chỉ cần nhìn một cái đã có thể nhìn ra có chín con đường, đi như thế nào, bản lĩnh này khiến họ kinh ngạc bởi trình độ của Ngô Bình vượt xa họ. Nếu như không có Ngô Bình thì lần thám hiểm này khả năng cao sẽ thất bại. Mà nếu có Ngô Bình, khả năng thành công sẽ rất lớn.
Diệp Thiên Tông nói tiếp: “Thế này nhé, chuyến này bên tôi chỉ tôi và Ngô Bình đi vào”.
Đoàn Long nghĩ một lúc, cũng nói: “Thiên Long chúng tôi cũng nhường một suất”.
Sau đó lại có bốn người tuyên bố rút lui, thế nên giảm chỉ còn chín người.
Ngô Bình thấy họ đã quyết định liền nói: “Tôi sẽ đi qua trước, sau đó dùng bút laser chiếu lên nền đất, khi nào chấm đỏ vòng ba lần tại một vị trí nào đó thì mọi người liền nhảy qua, cứ từng người từng người một”.
Nói xong anh không dài dòng nữa, tung người nhảy lên, sau khi nhảy liên tiếp 33 lần thì thành công vượt qua khu vực này, đi vào một đường hầm rộng rãi. Nền đường hầm làm bằng kim loại, cả đường hầm là một khối kim loại thành hình.
Sau đó anh lấy bút laser ra khoanh ba vòng trên một mảnh kính, Diệp Thiên Tông lập tức nhảy qua. Cứ như thế Diệp Thiên Tông cũng nhảy 33 bước, an toàn đi tới bên cạnh Ngô Bình.
Người thứ ba là Đoàn Long. Khi Ngô Bình dùng bút laser đánh dấu, Diệp Thiên Tông phía sau liền bí mật truyền âm với anh: “Sư đệ, tên Đoàn Long này không phải hạng lương thiện gì, cậu có thể nhân cơ hội trừ khử anh ta”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Sư huynh, trước mắt anh ta vẫn chưa tỏ thái độ thù địch”.
Diệp Thiên Tông nói: “Anh chỉ đề xuất thế thôi, cậu cứ tự quyết định”.
Cuối cùng Ngô Bình vẫn để Đoàn Long an toàn đi tới bên cạnh mình. Anh ta mỉm cười, nói: “Cậu Ngô, bản lĩnh của cậu khiến tôi kinh ngạc vô cùng. Hơn nữa tôi rất cảm ơn cậu đã không giết tôi”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tại sao tôi phải giết anh?”
Đoàn Long bật cười: “Đúng vậy, chúng ta có thể trở thành bạn bè”. Nói xong anh ta nhìn Diệp Thiên Tông với ánh mắt sâu xa, còn Diệp Thiên Tông thì mặt không biểu cảm.
Ngô Bình không nói gì, tiếp tục dẫn đường cho mọi người an toàn đi qua.
Chẳng mấy chốc cả chín người đều đã đến đường hầm, sau đó tiếp tục đi. Trong vô thức, Ngô Bình đã trở thành người dẫn đường của mọi người. Anh đi đầu tiên, hơn nữa lời của anh là trên hết, không một ai hoài nghi.
Đường hầm dài khoảng 50 mét, đi đến cuối thì có một vòng tròn kim loại, một người đứng vừa. Xung quanh có khắc tiên văn, Ngô Bình đọc xong liền biết tác dụng của nó.
Tiên văn nói rằng nơi này dùng để Chân Dương Tông tuyển chọn đệ tử, bên trong có truyền thừa mạnh mẽ của Chân Dương tông. Sau khi được tuyển chọn có thể tự mình tu luyện, nếu tu đến Địa Tiên hậu kỳ thì có thể báo cho Chân Dương tông, chính thức trở thành thành viên của Chân Dương tông.
Bên trên này còn nói nơi này chỉ có đúng 100 suất, nếu dùng hết số lượng thì nơi này sẽ bị hủy, lối vào tự động đóng lại.
Sau khi xem xong, anh nói với mọi người: “Đây là nơi để tuyển chọn truyền nhân của một tông môn nào đó, tiếp theo có thể tiến hành thử nghiệm, người nào không phù hợp chỉ có thể ở lại đây, không thể đi vào sâu trong”.