Chương 695
Chếch một bên là một vách tường bằng kim loại, các khối kim loại ở đây đều có hình lập phương, bên ngoài đều được khắc các bùa chú kỳ lạ.
Lúc này, đang có mấy người đứng nghiên cứu trước bức tường này, người ấn người gõ để tìm cơ quan ở phía sau.
Diệp Thiên Tông bước tới hỏi: “Ông Địch, phát hiện ra gì chưa?”
Một người đàn ông trung niên cúi chào với Diệp Thiên Tông rồi đáp: “Sếp, đây là thần tiên của thời thượng cổ nên tôi không thể hiểu được hàm nghĩa, đành thử nghiệm từng chút một thôi”.
“Cần bao lâu nữa?”, Diệp Thiên Tông hỏi.
Ông Địch: “Phải xem vận may thế nào thôi, nếu may thì vài ba hôm là xong, không thì khéo cả chục năm mất”.
Nghe thấy thế, mọi người người khác đều đen mặt, một người đàn ông trung niên nổi cáu nói: “Địch Nhiễm, sao bảo truyền thừa của Mặc Môn là vô địch thiên hạ? Nếu cần đến chục năm thì tôi còn cần ông làm gì, dùng thuốc nổ luôn cho xong”.
Địch Nhiễm bình tĩnh nói: “Thuốc nổ không ăn thua đâu, kim loại này chịu nhiệt và axit tốt, hơn nữa bên trong còn là một bản chỉnh thể, khéo dùng đến bom nguyên tử cũng không làm gì được, nữa là thuốc nổ”.
Người vừa chế nhạp Địch Nhiễm ngẩn ra, bom nguyên tử cũng phải bó tay ư?
Diệp Thiên Tông thở dài nói: “Ông Địch, ông cứ làm bình tĩnh, một ngày không được thì mười ngày, mười ngày không được thì ba tháng, chúng tôi chờ được”.
Ngô Bình chợt nói: “Để em thử xem nào”.
Địch Nhiễm ngoảnh lại nhìn anh rồi tỏ vẻ coi thường: “Cậu là ai mà đòi thử hả?”
Ngô Bình không giận mà đáp: “Ông Địch, tôi cũng biết một chút về cơ quan, nếu ông trông chờ vận may thì chi bằng để tôi thử xem sao”.
Địch Nhiễm hừ một tiếng rồi không để ý tới anh nữa.
Ngô Bình coi như ông ấy đã đồng ý nên bước tới bức tường kim loại, anh có thể đọc hiểu hết các ký hiệu bên trên, thật ra đây là một vài nguyên tố cơ bản của trận pháp.
Nhờ khả năng nhìn xuyên thấu nên Ngô Bình có thể nhanh chóng đoán ra đây là một thế trận thế nào, sau đó anh nhanh chóng ấn vào 40 miếng kim loại bên trên.
Lực ấn, thời gian và khoảng cách của Ngô Bình khác nhau, nhưng ngay sau đó bức tường đã vang lên tiếng kẽo kẹt rồi tách ra làm đôi, lộ ra một con đường rộng và cao ba mét, phía sau đó là một đại điện bằng kim loại khổng lồ.
Tất cả mọi người đều sững sờ, vậy là thành công rồi ư? Sao tên này giỏi thế?
Địch Nhiễm đứng im như trời trồng, sau đó nhìn Ngô Bình đăm đăm, hỏi: “Sao cậu làm được?”
Ngô Bình cười đáp: “Chắc tôi ăn may thôi”.
Nói rồi, anh đi vào con đường đó đầu tiên, anh giẫm lên sàn đá bằng tinh thạch màu trắng, bên mặt đá cũng được khắc bùa chú, khi anh bước lên thì chúng lập tức phát sáng.
Người phía sau đứng ở vị trí lối vào, không dám đi tới, Diệp Thiên Tông liền hỏi: “Sư đệ, thế nào?”
Ngô Bình nhìn phù văn, nghĩ một lúc rồi nói: “Không ổn, mỗi một lần chỉ có thể đi qua được một người, hơn nữa mỗi lần thì con đường đều khác nhau. Để em xem đã, có lẽ sẽ chỉ có không quá mười cơ hội, thế nên chúng ta chỉ có thể vào nhiều nhất là chín người”.